Úc Điệm Thu khi mới sinh ra, cha Úc đã lập tức vung tay một cái, đem 5% cổ phần ghi trực tiếp dưới danh nghĩa của hắn.
Đến khi Úc Điệm Thu 22 tuổi, vừa tốt nghiệp từ Học viện Thương mại Đại học Cornelius, một trong những ngôi trường hàng đầu ở nước M, cha Úc lại âm thầm đem toàn bộ cổ phần mình nắm giữ chuyển nhượng hết cho hắn.
Bởi vậy, trên thực tế, Úc Điệm Thu đã là người nắm giữ một nửa quyền lực của Thượng Cảnh Hội Sở.
Chỉ là, chuyện phong lưu của hắn thực sự quá nhiều, nên luôn khiến người ta hiểu lầm rằng hắn chẳng qua chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, đầu tư vài khoản tiền nhàn rỗi cũng chỉ để lấy danh tiếng hay thuận tiện săn hoa ghẹo nguyệt mà thôi.
Hơn nữa, bản thân hắn dường như cũng chẳng có ý định công khai của cải hay thực lực thật sự, ngược lại còn rất hưởng thụ danh hiệu công tử hoa hoa. Vì vậy, người biết chuyện này cực kỳ hiếm hoi.
Mà Khương Kiến Nguyệt sở dĩ biết, là bởi vì chính Úc Điệm Thu đã chủ động nói cho cô.
Người kia hận không thể khiến cô hiểu rõ về mình càng nhiều càng tốt, nếu không thì khi đó cũng sẽ chẳng đến mức vì muốn công khai thể hiện chủ quyền, mà cứ khăng khăng kéo Khương Kiến Nguyệt cùng ra vào Thượng Cảnh Hội.
Chỉ là, ở đời trước, lần đầu tiên Khương Kiến Nguyệt gặp Úc Điệm Thu, lại không phải ở Thượng Cảnh Hội, mà là tại một quán bar mà Úc Điệm Thu đầu tư.
Khi đó, Thẩm Thanh Thanh vừa mới hoàn thành lễ trưởng thành không lâu, đã biết tin mình sẽ bị sắp xếp hôn nhân, cả ngày buồn bực, tâm tình sa sút. Có một ngày, Thẩm Thanh Thanh thực sự không chịu nổi nữa, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, ép Khương Kiến Nguyệt cùng mình đến quán bar uống rượu giải sầu.
Nhưng ai ngờ được, hôm đó Thẩm Thanh Thanh không chịu nghe lời khuyên, cứ thế uống đến say khướt, tinh thần rối loạn, mất kiểm soát.
Khổ hơn nữa là khi thấy Úc Điệm Thu đang ngồi ở quầy bar ôm một mỹ nữ uống rượu, Thẩm Thanh Thanh liền trực tiếp lao tới va vào, Khương Kiến Nguyệt ngăn cũng không ngăn được, trơ mắt nhìn ly rượu trong tay nam nhân kia đổ hết lên áo hắn.
Sau đó sự việc liền rối tung lên, Thẩm Thanh Thanh sau khi say rượu thì không nhận ra ai, vừa khóc vừa muốn lao vào người Úc Điệm Thu.
Mà Úc Điệm Thu tuy biết vị đại tiểu thư Thẩm gia này đã có vị hôn phu, nhưng hắn xưa nay luôn cố tình làm bậy, hành xử buông thả, mỹ nhân chủ động nhào vào lòng, hắn cũng không có đạo lý gì để đẩy ra, vốn dĩ làm theo nguyên tắc “không chủ động, không cự tuyệt, không chịu trách nhiệm”.
Người say rượu là phiền phức nhất, Khương Kiến Nguyệt hoàn toàn không có cách gì, chỉ có thể vừa xin lỗi vừa cầu xin Úc Điệm Thu có thể giúp cô cùng nhau đưa Thẩm Thanh Thanh về, cũng ( thay Thẩm Thanh Thanh) hứa sẽ bồi thường toàn bộ chi phí cho hắn.
Úc đại công tử nhất thời nổi hứng, thế mà cũng đồng ý, bỏ lại cô mỹ nữ còn đang lưu luyến không rời kia, bày ra dáng vẻ làm thánh nhân, mặc chiếc áo sơ mi lạnh lẽo ướt đẫm, lái xe đưa hai nữ sinh viên quay về trường.
Lúc rời đi, Úc Điệm Thu còn cố ý sâu xa mà liếc nhìn Khương Kiến Nguyệt mấy lần, lại đưa điện thoại cho cô để lưu lại phương thức liên lạc, nghĩ sau này có cơ hội, biết đâu có thể đến một đoạn tình duyên sớm mai.
Nhưng ánh mắt đưa tình lại bị ném cho người mù xem, Khương Kiến Nguyệt vốn không muốn có bất kỳ liên hệ gì với loại công tử nhà giàu như thế này, nhưng lại không thể không trả tiền bồi thường, vì thế chỉ để lại số điện thoại của Thẩm Thanh Thanh trên WeChat của hắn, sau đó dìu người lên lầu.
Úc đại công tử sau đó mới phát hiện ra mình thế mà lại không kịp nhận diện rõ người, nhất thời vừa tức vừa buồn cười.
Con nhà giàu luôn có một loại tâm hiếu thắng kỳ quặc, mà lúc đó Úc Điệm Thu lại đúng lúc rảnh rỗi, thế là nảy sinh tâm tư săn mồi, nghĩ rằng chỉ cần chơi là sẽ có ngày tóm được.
Chỉ là không ngờ tới, kẻ tới người đi dây dưa mãi, Úc đại công tử thế nhưng lại thật sự động lòng.
Từ đó, mọi chuyện trượt dài không thể cứu vãn. Úc đại công tử gặp được "chân ái", hải vương lên bờ, muốn cùng cô nữ sinh mình để ý bắt đầu một cuộc tình có một không hai, si mê và cuồng dại.
Nhưng nào ngờ, thiếu nữ trong mộng của hắn không phải chỉ có một người theo đuổi. Mà càng khiến người ta sốt ruột chính là, những người này trong lòng cô đều bị xem như dã thú, tránh còn không kịp, hận không thể lùi xa ba thước, dứt khoát không muốn dính líu nửa điểm.
Cuối cùng, ai cũng không đấu lại ai. Tranh đoạt kịch liệt, giằng co không nghỉ, lại vô tình cho thiếu nữ cơ hội thoát thân.
Thế là có kẻ hoàn toàn phát điên, lòng dạ độc ác, trực tiếp bắt người nhốt lại.
Chỉ có điều, Khương Kiến Nguyệt hoàn toàn không biết đến sự biến hóa trong lòng Úc Điệm Thu, cũng không hay hắn ngay từ đầu vốn đã mang theo loại ý đồ đó mà tiếp cận. Bởi vì từ đầu đến cuối, cô chưa từng thật sự để ý tới hắn.
Thậm chí, đến tận bây giờ, cô vẫn không hiểu nổi, một kẻ muốn tiền có tiền, bên người chẳng thiếu con gái vây quanh như hắn, tại sao cứ nhất định phải dây dưa với mình không tha?
Thiếu nữ đứng ở cửa, tâm trí xoay vần không ngừng.
Đời trước, cô không nhận được cuộc gọi của Ngụy Yên, cũng không đến dầy vào thời điểm này. Nghĩ đến hiện tại, khi cô được trọng sinh, nhiều điều đã thay đổi so với trước kia.
Thư Tuyển, Cảnh Triệt, giờ là Ngụy Yên nữa.
Không biết liệu đây có phải là điều tốt không? Lỡ như hôm nay cô gặp phải Úc Điệm Thu ở đây thì sao…
Phi phi phi, miệng quạ đen, làm gì có chuyện xui xẻo như vậy, cô chỉ đến để đón Ngụy Yên, không có vào trong nhà, sao có thể xảy ra chuyện đó chứ?
Khương Kiến Nguyệt vội vàng tự trấn an mình, cho đến khi một tiểu thư ăn mặc đúng mực lịch sự bước tới hỏi thăm cô, lúc ấy cô mới mờ mịt thoát khỏi dòng suy nghĩ của chính mình.
“Xin hỏi, ngài là Khương nữ sĩ sao?” cô gái lễ tân mỉm cười một cách lịch sự, hỏi.
Khương Kiến Nguyệt hơi bất ngờ: “Đúng vậy, tôi họ Khương, cô biết sao…”
“Khương nữ sĩ, Yến tiên sinh đã đăng ký giúp ngài, mời ngài theo tôi sang bên này.”
Cô gái lễ tân vươn tay phải, làm một động tác mời.
“Yến tiên sinh?” Khương Kiến Nguyệt nghe mà vẫn còn mơ hồ, cô lập tức giải thích:
“Xin lỗi, tôi không quen biết Yến tiên sinh nào, tôi cũng không đăng ký gì cả, tôi chỉ đến đón người thôi.”
Thượng Cảnh Hội có quy định rất nghiêm ngặt, chỉ có những hội viên cấp cao mới có thể tự do ra vào. Các hội viên thông thường đều phải đăng ký trước và cung cấp danh sách khách mời để được phép vào.
Sau khi vào, mỗi người đều phải qua kiểm tra thân phận, để tránh những người không phải hội viên hoặc người đi cùng hội viên không được phép vào.
Dĩ nhiên, những người có tiền thường làm theo ý mình, việc gọi người vào đột xuất cũng là chuyện thường tình, lúc này chỉ cần hội viên gọi điện báo trước thì lễ tân sẽ cho phép người đó vào.
Nếu không gặp phải những tình huống như thiếu nợ ông chủ, không có tiền, hoặc những cô nàng thiếu gia lắm chuyện đến gây rối, thì có thể mọi chuyện sẽ ổn.
Nghe cô nói như vậy, cô gái lễ tân vẫn giữ nụ cười không đổi, “Xin hỏi, ngài là tới đón Ngụy nữ sĩ đúng không ạ?”
Khương Kiến Nguyệt do dự một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy là đúng, Yến tiên sinh đã bảo tôi dẫn ngài lên, Ngụy nữ sĩ đang đợi ngài ở trên đó.”
Cô gái lễ tân vẫn duy trì động tác mời, nụ cười của cô như một chiếc mặt nạ, luôn gắn chặt trên khuôn mặt.
Mặc dù Thượng Cảnh Hội có quy định nghiêm ngặt, nhưng trong cách đối đãi với mọi người, họ chưa bao giờ tỏ ra phân biệt.
Ngược lại, mỗi nhân viên ở đây đều được tuyển chọn từ những người tài năng, với mức lương cao và đã trải qua huấn luyện bài bản, đặc biệt là về nghi thức, không được phép có sai sót dù là nhỏ nhất.
Nhưng khi Khương Kiến Nguyệt nhìn thấy nghi thức trang nghiêm này, cô lại cảm thấy một sự lo lắng khó tả.
Cô không nhúc nhích, cô gái lễ tân vẫn giữ nguyên tư thế mời như vậy.
Sự nghi ngờ trong lòng Khương Kiến Nguyệt càng lúc càng nhiều. Cô không do dự nữa, lấy điện thoại ra và gọi cho Ngụy Yên, trong lúc chờ đợi, tiếng chuông điện thoại vang lên, mỗi giây trôi qua như đang dày vò cô.
Yến tiên sinh là ai? Tại sao lại có người thay cô đăng ký? Ngụy Yên chẳng phải đã nói bạn bè của cô đều uống say sao? Cô ấy không tỉnh táo sao?
“Đô đô ——”
Ngay khi Khương Kiến Nguyệt nghĩ rằng cuộc trò chuyện WeChat sắp phải tự kết thúc, bên kia điện thoại cuối cùng cũng bắt máy.