[ Xin lỗi, còn chưa kịp nói với em, Cảnh Tiêu là em gái anh.]

[ Tính tình của Cảnh Tiêu thật sự không tốt, rất dễ nổi nóng và bốc đồng.]

[ Không ai nói cho em biết tình hình của nó sao?]

[ Có phải bọn họ đã gạt em tới để dạy nó không?]

[ Cảnh Tiêu có khi dễ hay đánh chửi em không?]

Nam nhân liên tiếp gửi đi mấy tin nhắn, nhìn vào là biết vô cùng lo lắng và khẩn trương. Nhưng Khương Kiến Nguyệt chỉ thấy trong lòng mình rối như tơ vò, cảm xúc ngũ vị tạp trần.

Sao cô lại cảm thấy… Cảnh Triệt và Tiêu Tiêu hình như chẳng thân thiết lắm nhỉ? Nhưng rõ ràng, họ là anh em ruột mà?

Cô hơi ngập ngừng rồi nhắn lại:

[ Thật ra, Tiêu Tiêu chỉ là có hơi trẻ con một chút, hơi dính người thôi.]

[ Cô giáo Tề có kể sơ qua tình hình học tập trước kia của Tiêu Tiêu, nên Cảnh tiên sinh không cần quá lo lắng. ]

[ Em không bị khi dễ đâu, ngài cũng thấy rồi đấy, trên người em hoàn toàn không có thương tích gì.]

Cảnh Triệt vẫn đang sốt ruột chờ phản hồi, vừa đọc đến tin nhắn, gương mặt vốn bình tĩnh lại thoáng chốc nhuốm một lớp đỏ nhàn nhạt, ngay cả vành tai cũng mơ hồ ửng hồng. Hắn lúng túng liếm môi, cảm giác hơi khô.

Hắn… quả thật đã nhìn thấy rồi.

Thiếu nữ lộ ra phần xương quai xanh tinh tế, cánh tay thon nhỏ, đôi chân thẳng tắp, làn da trắng đến chói mắt, như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mờ nhạt.

Dù là giữa đêm tối, hắn vẫn có thể thấy được nước da trắng nõn mịn màng của cô, tựa như đậu hũ non mềm mại, chạm nhẹ một cái cũng có thể tan ra.

Trong đầu Cảnh Triệt không cách nào ngăn cản được việc hình ảnh ban nãy liên tục hiện lên, hắn bỗng thấy mình như đang sốt, nếu không thì vì sao mặt lại nóng đến thế này?

Chỉ là…

Ánh mắt hắn lại rơi xuống khung chat nơi thiếu nữ gửi tin nhắn đến, đặc biệt là khi nhìn thấy hai chữ “dính người”, hắn càng cảm thấy hoang mang hơn bao giờ hết.

Cảnh Tiêu? Dính người?

Hai từ này... sao có thể đặt cạnh nhau chứ?

Cảnh Triệt vốn còn muốn cẩn thận hỏi thêm vài điều, nhưng lại sợ thiếu nữ sẽ thấy phiền, thế nên cuối cùng cũng không dám gửi tiếp tin nhắn nào.

Dù sao thì, cô ấy cũng đã nói Cảnh Tiêu chưa từng làm gì tổn thương mình, vậy hắn cũng không cần quá lo lắng nữa.

[Không có là tốt rồi.]

Vừa nãy vì quá xúc động mà gửi liền mấy tin, giờ thì Cảnh Triệt lại chẳng biết nên nói gì, suy đi nghĩ lại một lúc, cuối cùng chỉ gõ ra bốn chữ đơn giản này.

Thật ra, tính theo giờ giấc thì hắn đáng ra đã nên đi tắm từ lâu rồi, lát nữa hắn còn phải lên mạng xử lý công việc một chút.

Nhưng hắn lại lo rằng nếu mình đi tắm đúng lúc thiếu nữ nhắn tin, sẽ không kịp trả lời ngay cho cô, thế là đành ngồi im tại chỗ, chờ đợi.

May mà thiếu nữ cũng nhanh chóng hồi đáp hắn, gửi đến một tấm hình.

[【Mèo con wink.jpg】]

Cảnh Triệt lập tức căng chặt lưng, mày nhíu lại, ánh mắt nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị, cả người như đang nghênh địch.

Wink? Là có ý gì? Cô ấy đang, nháy mắt với hắn sao? Tại sao lại muốn nháy mắt?

Lại còn là “mèo con”? Là con mèo cô ấy nuôi sao? Đáng yêu thật đấy, giống hệt cô ấy, cũng đáng yêu như vậy.

Phải làm sao bây giờ? Hắn không nuôi mèo, lỡ như cô ấy cảm thấy hắn không có cùng sở thích thì sao? Lỡ như cô ấy nghĩ bọn họ không có tiếng nói chung thì làm thế nào?

Điều quan trọng nhất là, phải trả lời gì đây? Hắn rốt cuộc nên nhắn cái gì mới được?

Do dự rất lâu, lâu đến mức hai mắt hắn gần như căng ra đến mức muốn co giật, cuối cùng, Cảnh Triệt cũng cẩn trọng đánh ra mấy chữ…

[Mèo con đáng yêu thật đấy, em nuôi tốt lắm.]

Sau khi gửi tin nhắn xong, Cảnh Triệt mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, giống như cuối cùng cũng trút được gánh nặng.

Câu này, chắc chắn là không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Thế nhưng ——

Trên chiếc Bentley màu đen, Khương Kiến Nguyệt nhìn tin nhắn kia, rơi vào trầm mặc.

*

Cảnh Triệt lần đầu tiên trong đời cảm thấy bản thân mình thật sự rất ngu ngốc.

So với những người cấp dưới không hiểu nổi mã số, tìm không ra lỗ hổng, không viết được trình tự thao tác… thì hắn còn ngốc hơn gấp bội.

Nếu không thì tại sao hắn lại có thể suy diễn lung tung một chiếc sticker biểu cảm rất đỗi bình thường, thậm chí còn đắc ý nghĩ rằng mình đã đoán trúng chuyện thiếu nữ nuôi mèo.

[ Trường học không cho phép bọn em nuôi mèo trong ký túc xá. ]

[ Cảnh tiên sinh, sticker biểu cảm đó có nghĩa là thân thiện thôi ạ. ]

Thiếu nữ rất chu đáo nhắn tin giải thích cho hắn, Cảnh Triệt lại càng nhìn càng cảm thấy mình thật mất mặt, chỉ hận không thể quay về năm phút trước, chặt tay mình luôn cho rồi.

Hắn gõ đi gõ lại rồi lại xoá, nghĩ suốt nửa ngày cuối cùng cũng chỉ dám gửi qua hai câu:

[ Ngại quá, anh không rành mấy thứ này. ]

[ Anh sẽ học. ]

Gửi tin nhắn xong, ngón trỏ của Cảnh Triệt lập tức bắt đầu vuốt qua vuốt lại trên màn hình, như thể làm vậy có thể giúp hắn nhanh chóng nhận được tin nhắn mới từ cô gái kia. Hắn dán chặt ánh mắt vào điện thoại, nhìn chằm chằm đến mức như muốn khoét ra một cái lỗ trên màn hình.

Đáng tiếc, cuối cùng hắn chỉ nhận được một tin nhắn vô cùng ngắn gọn từ cô gái:

[ Vâng vâng. ]

Cảnh Triệt: “……”

Gửi tin nhắn xong, Khương Kiến Nguyệt cũng vừa hay đến trường học.

Chỉ là cô vừa mới xuống xe, điện thoại liền đổ chuông. Cô click mở ra xem thì thấy là Ngụy Yên gọi điện cho cô.

Khương Kiến Nguyệt do dự chốc lát, quan hệ giữa cô và Ngụy Yên vốn cũng không tính là thân thiết lắm, hơn nữa chuyện xảy ra hai ngày trước, khiến hai hôm nay cô gần như không còn thấy bóng dáng Ngụy Yên ở ký túc xá nữa.

Chỉ là, cuối cùng cô vẫn lo đối phương có chuyện gì gấp, vì vậy sau khi chào tạm biệt Lý Thiệu Huy và nói vài câu cảm ơn, cô liền nhận cuộc gọi, vừa nghe máy vừa đi về phía ký túc xá.

“Alô? Ngụy Yên, có chuyện gì vậy?”

“Ừm, mình vừa đến trường, đang chuẩn bị về ký túc xá. Có chuyện gì sao?”

“Để mình gọi xe qua đón cậu nhé? Bên cạnh cậu không có ai đi cùng à?”

“Không phải vì chuyện tiền xe đâu, chỉ là bây giờ cũng khá muộn rồi, cậu qua đây cũng mất thời gian…”

“Cậu nôn rồi à? Vậy giờ cảm thấy sao? Còn thấy khó chịu không?”

“Cậu cứ đứng chờ thế lỡ đâu ngất xỉu thì sao? Thôi được rồi, để mình qua đó.”

“Vậy nhé, cậu chia sẻ định vị cho mình, rồi tìm chỗ nào ngồi nghỉ một lát, mình sẽ gọi xe qua ngay.”

“Không sao đâu, đừng khách sáo, mình hiểu mà.”

Cúp điện thoại xong, Khương Kiến Nguyệt nhìn về phía ký túc xá sáng đèn cách đó không xa, bất đắc dĩ thở dài, rồi lại xoay người quay trở lại.

Khi Khương Kiến Nguyệt nhìn thấy định vị mà Ngụy Yên gửi đến, cô vẫn vô cùng bất ngờ.

Vị trí đó chính là một trong những câu lạc bộ tư nhân đẳng cấp nhất ở Kinh Thị, Thượng Cảnh Hội Sở. Nó nằm ngay trong khu trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.

Nơi này có thể nói là hiện thân hoàn hảo cho bốn chữ "xa hoa trụy lạc".

Ngay từ khi mới được phê duyệt xây dựng, người ta đã mời kiến trúc sư hàng đầu của Hoa Quốc đích thân thiết kế. Biển hiệu treo phía trước thậm chí còn là bút tích của một vị lãnh đạo quốc gia.

Cực hạn xa hoa về tiện nghi, hoàn cảnh bài trí tinh tế tao nhã, ẩm thực đạt chuẩn quốc yến, rượu ngon khó tìm đến thiên kim cũng chưa chắc mua nổi. Thượng Cảnh Hội Sở, ở bất cứ góc nào cũng thể hiện sự xa xỉ của giới tài phiệt. Ngay cả món đồ trang trí tùy ý bắt gặp, cũng thường là vật phẩm lưu trữ có giá trị đến cả trăm ngàn.

Nó giống như một cánh cửa ngăn cách giữa người thường và giới nhà giàu, chỉ những người có gia thế hiển hách mới có quyền bước vào bữa tiệc của giới thượng lưu này.

Chỉ nói riêng chuyện vào cửa thôi, phí hội viên hàng năm ở đây cũng đã khởi điểm từ vài triệu tệ.

Huống chi nếu muốn chiêu đãi khách, tụ họp bạn bè ở nơi này, thì đó thật sự là cảnh giới "ao rượu rừng thịt" xa hoa không thể tưởng tượng.

Sở dĩ Khương Kiến Nguyệt biết rõ những điều này, là bởi vì ở đời trước cô từng có liên quan với Úc Điệm Thu.

Úc Điệm Thu vừa giàu có vừa phong lưu, yêu thích nhất là ra vào những nơi ăn chơi như thế này, cũng yêu thích nhất là đầu tư vào chúng.

Có thể nói, bất kể là những hội sở tư nhân, hộp đêm hay quán bar nổi danh khắp Kinh Thị, thậm chí cả Hoa Quốc, gần như đều có cổ phần của hắn.

Và đó mới chỉ là phần nổi. Còn ở những nơi khuất mắt, không ai biết rõ hắn có bao nhiêu sản nghiệp.

Trong số đó, Thượng Cảnh Hội Sở chính là một trong những dự án thành công nhất của cha hắn và những người cùng thời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play