Hai giọng nói vang lên cùng lúc, cả hai người đều sửng sốt.
Khương Kiến Nguyệt gần như cho rằng mình đang ảo giác, nếu không thì làm sao cô lại nghe thấy nam nhân mặc tây trang giày da này hỏi cô dùng nước hoa gì.
Biểu cảm kinh ngạc và mờ mịt trên mặt thiếu nữ khiến cô trông giống như một con mèo nhỏ bị giật mình, làm Cảnh Triệt nhất thời có chút luống cuống.
Hắn xưa nay không giỏi giao tiếp, cũng không thích kết giao xã hội, huống chi bây giờ lại đang đối mặt với kiểu nữ sinh mà đối với hắn là khó đối phó nhất.
“Em… không có dùng nước hoa…” Khương Kiến Nguyệt mím môi, cẩn thận thử nói: “Là mùi trên người em khiến ngài thấy khó chịu sao?”
“Không có.” Cảnh Triệt trả lời hơi khô khan, “Rất thơm…”
Đối phương trông giống như đang khen ngợi, Khương Kiến Nguyệt không biết nên phản ứng thế nào, ngập ngừng lên tiếng.
“Cảm ơn?”
“……”
Cảnh Triệt đứng tại chỗ, rõ ràng thân hình cao lớn đĩnh đạc, nhưng lúc này lại không hiểu sao có vẻ căng thẳng và rụt rè, giống như một con chó to xác nhìn thì oai vệ mà thực ra chẳng có tí sức uy hiếp nào.
Hắn cũng không biết bản thân bị làm sao nữa. Tối qua trở về phòng, cứ vô thức nhớ lại thoáng nhìn kinh diễm hôm đó về thiếu nữ ấy.
Tấm lưng kia như một thước phim không ngừng tua đi tua lại trong đầu hắn, ngay cả mùi hương kia, mùi hương dễ chịu không nói nên lời, dường như vẫn còn vương vấn quanh người hắn mãi không tan.
Hắn cho rằng chỉ là do bản thân vừa trở về từ nước ngoài, lại thêm một ngày không động vào máy tính, đầu óc chậm chạp, nên tinh thần có chút không bình thường.
Nhưng khi vừa nãy hắn lại thấy thiếu nữ ấy đứng ở cửa, bước chân liền như bị ma xui quỷ khiến mà bước tới, đến khi đám đông xung quanh làm hắn tỉnh táo lại thì đã đứng trước mặt cô rồi.
“Đúng rồi, anh tên là Cảnh Triệt, gọi thân mật là Triệt Triệt…”
Lần đầu tiên tự giới thiệu với người khác như vậy, Cảnh Triệt cảm thấy cổ họng khô khốc đến mức nói không ra hơi, hắn nuốt một ngụm nước bọt, “Anh có thể làm quen với em một chút không?”
Khương Kiến Nguyệt sững người một lát, sau đó hơi mỉm cười trả lời: “Em tên Khương Kiến Nguyệt, là 'sinh khương' Khương*, người nào đứng bên bờ sông thấy trăng là Kiến Nguyệt*.”
(*Sinh khương" = gừng thơm cay- chơi chữ từ "Khương".
Thấy trăng = Kiến Nguyệt - kiểu như là giới thiệu tên mà chơi chữ á)
“Tên rất hay.” Cảnh Triệt đáp lại có chút vụng về.
“Cảm ơn, tên ngài cũng rất hay. À, xe em đến rồi, em phải đi qua bên kia.”
Khương Kiến Nguyệt nghiêng đầu, chỉ chỉ ra phía sau Cảnh Triệt.
Cảnh Triệt cũng quay đầu nhìn lại, liền thấy chiếc Lincoln mình ngồi ban nãy đã chạy đi mất, chiếc xe đang đậu ở đó lại là một chiếc Bentley màu đen.
Bởi vì hắn không thường ở nhà, xe trong nhà lại nhiều, nên nhất thời cũng không nhận ra đó chính là chiếc xe Tề Văn thường dùng. Chỉ nghĩ rằng là người nhà của thiếu nữ đến đón cô.
“Em phải đi rồi sao?” Cảnh Triệt hỏi.
Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận đến muốn tát cho mình một cái.
Câu hỏi này chẳng phải là dư thừa sao?
Khương Kiến Nguyệt tất nhiên không biết, nam nhân trước mặt nhìn qua giống như có thể một quyền đánh gục mười người, lúc này trong lòng lại đang hối hận đến mức ruột gan đều muốn xoắn lại.
Cô cũng không để tâm nhiều: “Ừm, em phải về trường.”
Cảnh Triệt: “... À.”
“Vậy, tạm biệt nhé?” Khương Kiến Nguyệt một tay nắm dây túi xách, tay còn lại vẫy vẫy Cảnh Triệt, rồi chuẩn bị vòng qua người hắn để rời đi.
“Chờ, chờ đã!” Cảnh Triệt vội lên tiếng gọi.
Trong ánh mắt khó hiểu của Khương Kiến Nguyệt, hắn luống cuống móc điện thoại ra.
Có lẽ là tay có mồ hôi, dấu vân tay quét mấy lần vẫn không mở được, đến cuối cùng hắn phải bóp chặt đầu ngón tay, nhanh chóng nhập mật khẩu, lúc này mới mở được màn hình.
“Anh, anh có thể lưu phương thức liên lạc của em được không?”
Cảnh Triệt như sợ Khương Kiến Nguyệt sẽ nghĩ hắn tùy tiện, hoặc không muốn chia sẻ liên lạc với người lạ, liền vội vàng bổ sung: “Em yên tâm, anh sẽ không tùy tiện làm phiền đâu.”
Nhìn nam nhân trước mặt như đang chờ bị thẩm phán tuyên án, dáng vẻ đầy căng thẳng chịu đựng, Khương Kiến Nguyệt bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Có lẽ… cô có thể bắt đầu từ Cảnh Triệt, từng bước kéo ngược lại để cứu lấy Cảnh Tiêu.
Bọn họ chẳng phải là anh em ruột sao? Nếu bên cạnh Cảnh Tiêu đã xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn ít nhiều cũng sẽ biết. Dù đến lúc đó vẫn không tìm ra ai là kẻ đã hại Cảnh Tiêu, cô cũng có thể nhắc nhở Cảnh Triệt tăng cường người bảo vệ cho Cảnh Tiêu.
So với cô giáo Tề, người rất ít khi chủ động trao đổi với cô, thì người anh trai Cảnh Triệt này rõ ràng là một lựa chọn thích hợp hơn nhiều.
Sau khi âm thầm cân nhắc trong lòng một lượt, Khương Kiến Nguyệt rốt cuộc hạ quyết tâm. Cô lấy điện thoại ra, mỉm cười:
“Được thôi.”
“Xin lỗi nhé, Khương tiểu thư, vừa rồi thân thể chú có chút không khỏe, nên đến chậm một chút, để cháu phải đợi lâu.”
Lý Thiệu Huy ngồi ở ghế lái, nói với Khương Kiến Nguyệt đang ngồi ngay ngắn phía sau qua gương chiếu hậu.
Khương Kiến Nguyệt vốn đang cúi đầu gửi tin nhắn, nghe thấy Lý Thiệu Huy nói vậy thì ngẩng đầu lên, tỏ vẻ thông cảm:
“Không sao đâu chú Lý, còn phải làm phiền chú đích thân đưa cháu về trường thế này cơ mà.”
“Ôi dào, có gì đâu, đây là công việc của chú mà.” Lý Thiệu Huy cười ha hả đáp lại.
Ông xem như là người đã ở Cảnh gia nhiều năm, gặp qua không ít người. Nhưng đúng là lần đầu tiên thấy một cô bé ngoan ngoãn ôn hòa như vậy, không kiêu căng, không vênh váo, lại dịu dàng trầm tĩnh, chẳng trách lại được chịu được Cảnh tiểu thư.
Chỉ là… rốt cuộc Cảnh lão phu nhân nghĩ thế nào, thật khiến người ta không thể hiểu nổi. Yêu chiều đứa cháu gái này đến mức vô pháp vô thiên, như thể hận không thể hái cả sao trời, ánh trăng xuống dâng tặng cho cô gái. Vậy mà đối với đứa cháu trai có nhân phẩm, có năng lực, không thể chê trách vào đâu được kia thì lại dửng dưng lạnh nhạt.
Giàu có đến mức này đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi, Lý Thiệu Huy không khỏi thầm lầm bầm trong bụng.
Thôi thôi, ông chỉ là một tài xế, thì có tư cách gì mà bình luận gì thêm? Vẫn là lo làm tốt việc của mình thì hơn.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lý Thiệu Huy thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ và quái lạ.
Cũng thật là kỳ quặc, hôm nay lại bị tiêu chảy, rõ ràng không ăn bậy thứ gì. Hay là do lúc nãy uống mấy ngụm nước lạnh bị kích thích?
Nghĩ mãi không ra, Lý Thiệu Huy dứt khoát tập trung lái xe. Cái ly pha lê đựng trà trên hộc tay vịn trung tâm, theo mỗi lần xe xóc nảy mà mặt nước bên trong cũng sóng sánh đong đưa.
Ở ghế sau, màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Kiến Nguyệt.
Cô vừa rồi mới nhận lời kết bạn với Cảnh Triệt, đang chỉnh lại ghi chú của hắn thì cửa sổ chat đã nhanh chóng bật ra mấy tin nhắn liên tiếp.
Nhưng mà… lúc cô vừa chỉnh sửa xong phần ghi chú và quay lại khung trò chuyện, lại phát hiện đối phương đã liên tiếp thu hồi vài tin nhắn. Cuối cùng, trên màn hình chỉ còn lại một dòng duy nhất ——
[Khương Kiến Nguyệt tiểu thư, xin chào. Anh là Cảnh Triệt.]
“……”
Khương Kiến Nguyệt trong lòng không khỏi thấy buồn cười. Cô thật sự không ngờ vị đại thiếu gia Cảnh gia, người nhìn qua luôn có vẻ mưu lược sâu xa, sống xa hoa quyền quý như vậy, khi nói chuyện lại vụng về đến mức này.
Cách một màn hình, cô dường như cũng có thể hình dung ra được dáng vẻ anh ta luống cuống, lưỡng lự khi gõ tin nhắn. Khương Kiến Nguyệt mỉm cười, tay gõ nhẹ trên bàn phím ảo.
[Cảnh tiên sinh, xin chào. Em là giáo viên vật lý của Tiêu Tiêu, anh cứ gọi em là Tiểu Khương là được rồi.]
[Tiêu Tiêu? Là Cảnh Tiêu sao?]
[Đúng vậy.]
Chẳng lẽ còn có ai khác cũng tên là “Tiêu Tiêu” nữa sao? Khương Kiến Nguyệt nhìn thấy dòng phản hồi của anh mà không khỏi nhíu mày nghi hoặc.
Giáo viên vật lý của Cảnh Tiêu?
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Cảnh Triệt lúc này còn chưa kịp thay quần áo, mắt kính nửa gọng trượt xuống sống mũi, đôi mắt phía sau khung kính hiện lên vẻ kinh ngạc đến cực điểm, cả người như rơi vào trạng thái choáng váng.
Tuy thường xuyên ở nước ngoài, nhưng hắn vẫn biết ít nhiều về cô em gái của mình.
Tính tình táo bạo, tính cách quái dị, chưa từng cho phép bất kỳ ai làm trái ý mình, hơi không vừa ý liền ra tay đánh chửi người làm, những gia sư được mời đến dạy dỗ đều lần lượt bị cô bé đuổi đi. Thật lòng mà nói, so với một bệnh nhân tâm thần thì cũng chẳng khác là bao.
Vậy mà cô ấy lại là… giáo viên vật lý của Cảnh Tiêu?
Một cô gái đang yên đang lành như vậy, sao có thể làm giáo viên dạy học cho Cảnh Tiêu được?
Cảnh Triệt lập tức cảm thấy bứt rứt trong lòng, ngón tay không ngừng gõ nhanh trên màn hình điện thoại.