“Chúng ta ngồi chỗ kia đi.”

Đến thư viện, Khương Kiến Nguyệt chỉ vào một góc ở tầng ba.

Lương Thư Tuyên đáp: “Được.”

Chỉ là khi cô bước qua đó, Lương Thư Tuyên rõ ràng cảm nhận được, so với những chỗ khác, điều hòa ở góc này không lạnh bằng. Cô khẽ liếc nhìn Khương Kiến Nguyệt, mím môi một cái mà không nói gì.

Mỗi chỗ ngồi trong thư viện đều được trang bị ổ cắm và đèn bàn tiết kiệm năng lượng. Khương Kiến Nguyệt cắm dây máy tính, đeo tai nghe lên rồi bắt đầu làm bài tập chuyên ngành.

Còn Lương Thư Tuyên thì ngồi đối diện với cô, vừa nhìn máy tính vừa cứng nhắc viết viết vẽ vẽ gì đó.

Hai người cứ thế lặng lẽ học từ sáng sớm, không nói với nhau nhiều lời, nhưng lại có một loại cảm giác gần gũi vô hình.

Mãi đến khi đến giờ ăn, Lương Thư Tuyên nhìn đồng hồ, mới thử lên tiếng cắt ngang sự tập trung của Khương Kiến Nguyệt đang chìm đắm trong học tập.

“Sao vậy?” Khương Kiến Nguyệt tháo tai nghe xuống, nghiêng người về phía trước, khẽ hỏi.

Lương Thư Tuyên cúi đầu nhìn cô. Trước đây cô vốn đã biết bạn cùng phòng của mình rất xinh đẹp, chỉ là chưa từng có cơ hội gần như thế này để cảm nhận trọn vẹn sự “bạo kích nhan sắc” từ cô.

Khoảnh khắc cô đột ngột nghiêng sát lại, Lương Thư Tuyên chỉ cảm thấy hô hấp như bị nghẹn lại.

Giống như khối ngọc điền mẫu thân cô yêu quý nhất, Lương Thư Tuyên nghĩ.

Làn da trắng như mỡ dê, ánh lên vẻ dịu dàng ấm áp, dưới ánh đèn thư viện càng tỏa ra một khí chất ôn hòa, bao dung.

Lại gần thêm chút nữa, Lương Thư Tuyên thậm chí còn có thể nhìn thấy cả những sợi lông tơ nhỏ xíu đáng yêu trên da cô, cảm nhận được hơi thở ấm áp và ẩm ướt phả ra từ cô.

Ý thức được mình thất thố, Lương Thư Tuyên hoảng loạn tránh đi ánh mắt đối diện, giọng nói mang theo chút lúng túng và khẩn trương: 

“Đã hơn 12 giờ rồi, có muốn cùng nhau ra ngoài ăn cơm không?”

“Được chứ.” Khương Kiến Nguyệt mỉm cười rạng rỡ với cô, “Vậy để mình thu dọn đồ một chút, cậu chờ mình chút được không?”

Khi cô nói chuyện, mùi hương nhàn nhạt của trà trắng quanh quẩn nơi chóp mũi Lương Thư Tuyên, khiến cô vô thức căng thẳng, lưng cũng thẳng tắp hơn, rụt rè gật đầu: “Được, mình đợi cậu.”

“Chỗ này, được chứ?”

Ra khỏi thư viện, Lương Thư Tuyên lấy điện thoại, mở một bức ảnh rồi đưa cho Khương Kiến Nguyệt xem.

“L'AtELIER de Joël Robuchon? Đây là nhà hàng cơm Pháp sao?”

Khương Kiến Nguyệt đọc tên nhà hàng trên ảnh, có chút không chắc chắn nhìn cô hỏi:

“Cậu định đưa mình tới chỗ này ăn trưa hả?” Gương mặt cô lộ rõ vẻ khó xử.

“Cậu không thích à?” Lương Thư Tuyên thấy biểu cảm cô khác thường, cứ tưởng là cô không vui, thoáng luống cuống tay chân.

“Vậy để mình tìm thử chỗ khác. Hoặc là cậu muốn ăn gì thì cứ nói thẳng nhé?”

“Không phải đâu.” Khương Kiến Nguyệt sợ cô hiểu lầm, vội vàng xua tay giải thích: “Mình chỉ nghĩ là chỗ đó chắc chắn rất đắt, mình không có nhiều tiền như vậy.”

Lúc này Lương Thư Tuyên mới nhận ra biểu cảm khó xử vừa rồi của Khương Kiến Nguyệt là vì chuyện gì, trong lòng thầm trách bản thân không nói rõ ngay từ đầu:

“Không phải đâu, cậu hiểu lầm rồi. Mình không có ý bắt cậu phải trả tiền… Ý mình là, mình muốn mời cậu ăn cơm.”

“Mời mình ăn cơm?” Khương Kiến Nguyệt vẫn chưa hiểu đầu đuôi.

Ngây ra một lúc, cô mới bật cười hỏi: “Là vì chuyện hôm trước sao?”

“Ừm…” Lương Thư Tuyên khẽ đáp, giọng nhẹ như gió thoảng.

“Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi mà. Hơn nữa, chẳng phải mình còn mượn máy sấy tóc của cậu sao.”

“Nhưng mà… mình muốn cảm ơn cậu.” Ánh mắt Lương Thư Tuyên lúc này nghiêm túc hiếm thấy.

“……” Khương Kiến Nguyệt nghe cô nói thẳng như vậy, trong nhất thời lại không biết phải đáp sao cho phải.

Nghĩ một hồi, cô hỏi lại: “Cậu từng ăn ở căn tin chưa?”

“Ăn rồi, sao vậy?”

“Vậy cậu có thể mời mình ăn căn tin không? Mình muốn ăn ở đó.”

Lương Thư Tuyên thoáng do dự: “Nhưng mà… căn tin…”

“Mình biết, căn tin rẻ tiền.” Khương Kiến Nguyệt nói rất bình thản: “Nhưng mình thấy như vậy là tốt rồi. Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn, thì mời mình ăn một bữa ở căn tin đi.”

“……” Lương Thư Tuyên im lặng một lúc, sau đó cất điện thoại vào túi quần, gật đầu: “Được, ăn căn tin.”

Hai người vì thế đi về phía căn tin gần nhất.

Khương Kiến Nguyệt thỉnh thoảng liếc nhìn Lương Thư Tuyên vài lần, quan sát cô ấy, không rõ vì sao lại cảm thấy buồn cười: “Cho nên hôm nay cậu đi thư viện cùng mình, thật ra là muốn giữa trưa dẫn mình đi ăn cơm đúng không?”

“Cũng không hoàn toàn là vậy……” Chính Lương Thư Tuyên cũng không rõ bản thân rốt cuộc là nghĩ thế nào.

Chỉ là khi đó nhìn thấy cô ấy nhón chân, nhỏ giọng nhẹ nhàng gọi Thẩm Thanh Thanh dậy, hỏi cô ấy có còn đi thư viện hay không, thì cô lại đột nhiên cũng muốn đi.

Còn chuyện mời Khương Kiến Nguyệt ăn cơm, coi như là thuận nước đẩy thuyền thôi, dù sao hôm qua Lương Thư Tuyên đã có ý định này rồi.

“Vậy lát nữa cậu còn đi thư viện nữa không?” Khương Kiến Nguyệt hỏi.

Theo bản năng, Lương Thư Tuyên hỏi cô: “Cậu có đi không?”

“Mình muốn đi, nếu cậu cũng đi, chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Lương Thư Tuyên không hề do dự: “Vậy mình đi.”

Vừa dứt lời, cô mới phát hiện mình vừa rồi miệng nhanh hơn não, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì lời đã bật ra khỏi miệng.

Khương Kiến Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt hơi ngượng ngùng của cô, tưởng rằng cô đang ngại vì tình cảm mà khó xử, nên dịu dàng nói:

“Không muốn đi cũng không sao, hoặc là không muốn đi cùng mình cũng không sao, cậu có thể từ chối, đừng ngại.”

“Không có, mình không phải là không muốn!”

Lương Thư Tuyên vội vàng phủ nhận, thậm chí chính cô còn không nhận ra giọng mình lúc đó gấp gáp đến mức khác hẳn với vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Khương Kiến Nguyệt cong cong hàng mi, mỉm cười: “Vậy được, ăn xong chúng mình cùng nhau quay lại thư viện nhé.”

Nếu nói việc Lương Thư Tuyên mời cô ăn cơm là chuyện đầu tiên khiến Khương Kiến Nguyệt cảm thấy mọi thứ bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Thì việc anh trai của Cảnh Tiêu, Cảnh Triệt, chủ động hỏi cô dùng nước hoa gì có thể xem như chuyện thứ hai.

Tối hôm đó, Khương Kiến Nguyệt như thường lệ đến dạy bổ túc cho Cảnh Tiêu.

Chỉ là, lúc cô vừa rời khỏi phòng và đứng chờ chú Lý tài xế, do có việc nên đến muộn một chút để đưa cô về trường, thì lại tình cờ gặp đúng lúc Cảnh Triệt vừa về đến nhà.

Nam nhân bước xuống từ chiếc Maybach màu đen đang đỗ trước cổng.

Hắn mặc một bộ vest xám đậm được cắt may chỉn chu, kết hợp với cà vạt họa tiết sọc cùng tông màu.

Mái tóc hơi rối của thiếu niên hôm trước lúc này đã được chải gọn gàng ra phía sau.

Còn đôi mắt màu nâu nhạt vốn có vẻ lơ đãng và thiếu tinh thần hôm qua, giờ đây lại được che đi bởi một cặp kính gọng nửa màu đen trông rất chuyên nghiệp, khiến cả người hắn toát lên vẻ thành thục, tài giỏi.

Khương Kiến Nguyệt đứng ngay trước cửa, nhìn nam nhân sải bước tiến về phía mình, trong lòng thoáng bối rối, không biết có nên chào hỏi hay không.

Do dự vài giây, cuối cùng cô vẫn lễ phép lên tiếng, khẽ gật đầu: “Chào ngài ạ.”

Đúng lúc Khương Kiến Nguyệt còn nghĩ nam nhân sẽ chỉ gật đầu lấy lệ hoặc hoàn toàn phớt lờ lời chào của cô rồi bước thẳng vào biệt thự, thì hắn lại bất ngờ dừng lại.

Cô ngẩng đầu, nhìn nam nhân đang đứng cách mình chưa đến hai mét, vẻ mặt có chút khó hiểu.

“Ngài có chuyện gì sao…” cô mở miệng hỏi thử.

Hắn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ thẳng thắn hỏi lại bằng giọng điềm đạm mà rõ ràng: “Em dùng nước hoa gì đấy?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play