"Thằng nhóc thối tha này, ngứa đòn phải không? Bao giờ thì bố chê mẹ con không xinh đẹp bằng Mạt Mạt? Mạt Mạt là ngôi sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời, mẹ con là vầng trăng sáng trong trẻo." Lam Cảnh Thiên nhanh trí.
Tô Mệ mỉm cười, múc cho Lam Cảnh Thiên một bát cháo trắng, trách yêu: "Lớn rồi còn cãi nhau với con trai."
Lam Viễn Chí hỏi: "Bố, vậy con và em trai trong lòng bố là gì?"
Lam Cảnh Thiên liếc nhìn Lam Viễn Chí, bĩu môi, nói với vẻ mặt chán ghét: "Quả trứng bị phơi nắng"
"Bố, ý bố là gì?"
Lúc này, Lam Mạt bước tới, nín cười, nói khẽ: "Quả trứng hư..."
"Bố, bố lại nói con và em trai là trứng hư, chúng con hư chỗ nào chứ?"
"Con còn không hư á, vừa nãy con còn "xúi giục ly gián", phá hoại tình cảm của bố và mẹ con. Ôi trời, Mạt Mạt cắt tóc ngắn xinh quá. Còn xinh hơn cả người mẫu lịch nữa. Nhanh, nhanh ngồi xuống, xem hôm nay bố mua bánh bao nước yêu thích của con này."
"Cảm ơn bố!"
Lam Giang Li bỗng nhiên nói: "Ông nội, cháu cũng thích ăn bánh bao nước giống cô út."
Lam Mạt gắp cho cháu trai một cái bánh bao nước : "Thích ăn thì ăn nhiều vào!"
Tô Mệ lên tiếng ngăn cản: "Mạt Mạt, thằng bé này vừa mới ăn một cái rồi, con đừng chiều hư nó."
"Mẹ, Tiểu Lệ đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút để nhanh lớn..."
Lam Mạt vừa về đến văn phòng đã thấy mọi người nhìn mình, chuyện gì vậy? Chẳng lẽ trên mặt cô có gì sao?
Chủ nhiệm Tần cười nói: "Đồng chí Tiểu Lam, cô cắt tóc ngắn trông như học sinh cấp hai vậy. Làn da trắng hồng này, cũng giống cháu gái ba tuổi nhà tôi.”
“Nói thật đi, cô có phải đã ăn tiên đan gì không? Nếu có thì giới thiệu cho tôi với, tôi cũng mua cho vợ tôi một ít. Bây giờ nếp nhăn ở kho"e mắt bà ấy có thể kẹp chết ruồi rồi."
Bác sĩ Đặng nín cười nói: "Chủ nhiệm, vợ của ông đã hơn năm mươi tuổi rồi, có nếp nhăn là chuyện bình thường mà? Vợ tôi năm nay vừa tròn năm mươi, nếp nhăn trên trán có thể kẹp chết cả đàn ruồi."
Bác sĩ Từ ngồi bên cạnh cười ha hả: "Đều là cao thủ diệt ruồi! Nhưng vợ tôi còn lợi hại hơn, bụng bà ấy có thể kẹp vỡ quả óc chó rồi."
Mấy người đàn ông này, chê bai vợ mình như vậy có được không? Ai rồi cũng sẽ già đi, chỉ là phụ nữ đúng là già nhanh hơn đàn ông mà thôi.
"Đồng chí Tiểu Lam, cô đừng nhìn chúng tôi như vậy! Chúng tôi chỉ đùa thôi, cô đừng nghĩ lung tung nhé!"
Chủ nhiệm Tần lại cảm thán: "Vợ tôi nuôi nấng mấy đứa con, vất vả cả đời, nên dễ già. Làm thêm vài năm nữa, đợi tôi nghỉ hưu, tôi sẽ đưa bà ấy đi du lịch, ngắm nhìn đất nước tươi đẹp."
Bác sĩ Đặng nói tiếp: "Vợ tôi không nỡ tiêu tiền như vậy, bà ấy vất vả cả đời, tôi đưa bà ấy đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa, bà ấy cũng cằn nhằn suốt."
Đúng vậy, phụ nữ cả đời tiết kiệm, rốt cuộc là vì cái gì?
Không có việc làm thì ở nhà chăm con, chăm con xong lại chăm cháu, chăm sóc chồng cả đời, có việc làm thì ngoài công việc, vẫn phải về nhà chăm lo cho cả gia đình. Kết quả là họ chẳng được gì, trên bụng và trên mặt lại toàn nếp nhăn.
Haiz, phụ nữ sống trên đời thật không dễ dàng!
Lam Mạt lên tiếng nhắc nhở: "Chủ nhiệm Tần, sắp tám giờ rồi, chúng ta phải đi kiểm tra phòng bệnh rồi."
"Được rồi, đi thôi, đi kiểm tra phòng bệnh!"
Bên kia, Cố Yến An loay hoay cả buổi chiều, cuối cùng cũng đan xong bộ mười hai con giáp bằng hoa cỏ đuôi chó trước khi trời tối, anh định đợi Lam Mạt đến kiểm tra phòng bệnh sẽ tự tay đưa cho cô.
Hôm nay, ăn sáng xong, cứ cách vài phút anh lại đưa tay lên xem đồng hồ, Dương Vĩ chưa từng thấy anh họ có lúc nào "bồn chồn" như vậy.
Cậu ta cười nói: "Anh họ, có cần em mang bộ mười hai giáp anh đan đến văn phòng bác sĩ không? Em đoán bác sĩ Lam bây giờ đã đi làm rồi."