Lam Mạt "vặt lông" bạn bè xong, rửa mặt, đánh răng, lại uống thêm một bát cháo linh mễ.

Cô yên lặng đợi mười mấy phút, thấy cơ thể không còn bài tiết ra chất bẩn đen nhẻm, nhớp nháp nữa, lúc này mới yên tâm ra khỏi không gian.

Lam Mạt vừa ra khỏi phòng, Diệp Trân liền kéo tay cô, kinh ngạc nói: "Mạt Mạt, tối qua em ăn tiên đan à? Sao ngủ một giấc dậy, da dẻ của em còn mịn màng hơn cả Tiểu Lệ nữa? Nào, để chị sờ thử xem."

Lam Mạt mỉm cười, ngoan ngoãn đưa mặt ra, Diệp Trân nhẹ nhàng véo má cô.

"Wow, mịn quá! Mềm quá! Mạt Mạt, mùi hương trên người em thơm quá, thơm ngọt, hình như không phải mùi xà phòng nhà mình?"

Cô không thể nói là hôm qua cô đã dùng sữa tắm hương trái cây và dầu gội hương hoa trong không gian được.

Lam Mạt mỉm cười, chuyển chủ đề: "Chị dâu, người chị cũng thơm lắm, chắc chắn là mùi hoa ngọc lan tây mà anh cả thích đúng không?"

"Ôi trời, sao mũi thính thế? Anh cả em hôm qua mới lĩnh lương, vừa mua cho chị một hộp phấn thơm hương ngọc lan tây."

Lam Mạt cười nói: "Chị dâu, anh cả thật tốt với chị!"

Lúc này, Lam Viễn Chí đi tới, véo nhẹ vào má Lam Mạt: "Chẳng lẽ anh cả không tốt với em sao?"

"Tốt chứ, anh là anh trai tốt nhất trên đời!"

"Thế mới đúng! Đợi nhé, tháng sau lĩnh lương, anh cả cũng mua cho em một hộp phấn thơm. Em muốn mùi hoa quế hay mùi hoa nhài?"

"Anh cả, anh cứ để dành tiền đó đi, em tự có lương mà."

Cô không thích dùng phấn thơm, hình như hôm sinh nhật có một chị gái bán hàng mỹ phẩm livestream đã tặng cô mấy chai lọ nước hoa, vài bộ mỹ phẩm và đồ dưỡng da.

"Anh cả, anh đi phụ mẹ bê đồ ăn sáng đi, chị dâu, bây giờ chị có thể cắt tóc giúp em không?"

Chị dâu cả rất khéo tay, không chỉ biết may vá mà còn biết cắt tóc. Từ khi chị ấy gả cho anh cả, bà nội chưa từng ra ngoài cắt tóc lần nào.

Diệp Trân hỏi: "Mạt Mạt, em muốn cắt tóc ngắn sao? Chị thật sự rất ghen tị với mái tóc đen nhánh của em."

"Tóc dài quá, gội đầu bất tiện lắm, mỗi sáng tết tóc cũng mất không ít thời gian."

"Em muốn cắt ngắn bao nhiêu?"

"Cũng đừng ngắn quá, khuôn mặt em mà cắt ngắn quá chắc không đẹp. Cứ cắt đến ngang xương bả vai là được rồi, với lại em muốn cắt thêm mái bằng."

Diệp Trân nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa đến sáu giờ rưỡi, cắt tóc xong rồi ăn sáng, chắc vẫn kịp giờ.

"Được rồi, em theo chị về phòng."

Lam Mạt theo Diệp Trân về phòng cắt tóc, Tô Mệ cùng Lam Viễn Chí bưng bữa sáng lên bàn: "Viễn Chí, em gái con và vợ con đâu?"

"Em gái bảo vợ con cắt tóc giúp nó, haiz, tóc dài như vậy sao lại muốn cắt chứ? Cắt đi cũng hơi tiếc."

"Không ngờ thằng nhóc con lại thích con gái để tóc dài, Trân Trân vẫn luôn để tóc ngắn, cũng không thấy con có ý kiến gì mà?"

"Mặt vợ con hơi tròn, cắt tóc ngắn trông vừa đáng yêu vừa năng động, còn em gái mặt nhỏ, để tóc dài thì đẹp."

Chẳng lẽ anh ta không muốn vợ để tóc dài sao? Là do vợ anh ta không thích để tóc dài, nói mỗi sáng không có nhiều thời gian để chăm sóc.

Tô Mệ tự hào nói: "Mạt Mạt nhà mình xinh đẹp, tóc đen nhánh, dù để tóc dài hay tóc ngắn đều đẹp, cho dù cắt tóc ngắn như các nam đồng chí cũng đẹp hơn con."

Lam Viễn Chí nhìn mẹ mình với ánh mắt oán trách: "Mẹ, mẹ đang "công kích cá nhân" con đấy, con trai mẹ cũng đâu đến nỗi xấu xí."

Lam Cảnh Thiên cười nói thêm vào: "Ừ, con cũng không xấu, nhưng so với Mạt Mạt nhà chúng ta thì kém xa."

"Bố, có phải bố thấy trên đời này chỉ có Mạt Mạt là xinh đẹp nhất không?"

"Đương nhiên rồi!"

Lam Viễn Chí đảo mắt, cười nói: "Mẹ, mẹ xem bố kìa, bố đang chê mẹ không xinh đẹp bằng em gái đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play