"Yêu thầm có gì không tốt đâu? Chỉ cần em không nói ra, vậy thì em vĩnh viễn sẽ không bị anh từ chối. Thích anh là chuyện của riêng em, không liên quan gì đến anh cả.”

____《Mười sáu, Mười bảy》___

Buổi sáng các ngày đi học, Thư Ngâm đều thức dậy lúc năm rưỡi. Thói quen sinh hoạt đã hình thành từ lâu khiến cô dù là ngày nghỉ vẫn tỉnh giấc vào giờ đó.

Đêm qua có một trận mưa rào, những hạt mưa lạnh lẽo tí tách theo đợt gió mùa tràn về thành phố.

Thư Ngâm gần như vừa lật chăn ra đã cảm nhận được hơi lạnh.

Cô mở tủ quần áo, định lấy một chiếc áo khoác bông mặc vào.

Bất ngờ, cô tìm thấy chiếc thẻ xe buýt bị mất của mình trong tủ.

Vốn dĩ định lát nữa giặt đồ xong sẽ đi làm lại thẻ xe buýt, giờ thì đỡ được một việc phiền phức rồi.

Lịch trình Chủ nhật hàng tuần của cô đều giống nhau như đúc.

Buổi sáng dọn dẹp nhà cửa, học thuộc từ vựng, ăn trưa xong sẽ đến thư viện thành phố đọc sách. Nếu may mắn, cô còn có thể tìm được chỗ ở phòng chiếu phim của thư viện để xem một bộ phim.

Thư viện thành phố cách nhà cô không xa, đi xe buýt chỉ mất hai trạm nhưng nửa tiếng mới có một chuyến.

Vậy nên Thư Ngâm vẫn đạp xe đi.

May mà hôm nay trời nắng to, ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp.

Lúc Thư Ngâm dựng xe, bất chợt liếc thấy một chiếc xe.

Chiếc xe màu hồng.

Thẩm Dĩ Tinh từng nói, chiếc xe đạp của cô ấy là độc nhất vô nhị ở Nam Thành này.

Rất nhanh sau đó, cô nhìn thấy Thẩm Dĩ Tinh.

Ở bên ngoài phòng tự học, Thẩm Dĩ Tinh đang chống tay lên lan can kính ở hành lang, giữa trời lạnh buốt mà ăn kem. Bất ngờ nhìn thấy Thư Ngâm, cô ấy vui mừng ra mặt, hạ giọng chào: “Sao cậu lại đến đây?”

Thư Ngâm: “Tớ đến đây làm bài tập.”

Thẩm Dĩ Tinh cảm thán: “Tớ thật sự không hiểu nổi, tại sao mọi người lại yêu thích việc học đến thế?”

Thư Ngâm cho rằng "mọi người" trong lời cô bé chỉ những bạn học trong lớp.

Nhưng cô đâu biết rằng, "mọi người" mà Thẩm Dĩ Tinh nhắc đến chắc chắn không chỉ có một mình Trần Tri Nhượng, mà còn có những người khác nữa.

Nhưng lúc đó cô không nghĩ nhiều như vậy.

Cô hỏi Thẩm Dĩ Tinh: “Vậy cậu thì sao?”

Thẩm Dĩ Tinh tỏ vẻ thản nhiên: “Tớ đương nhiên là ra ngoài vừa phơi nắng vừa chơi điện thoại rồi.”

Cô bé khua khua chiếc điện thoại trong tay về phía Thư Ngâm, là chiếc iPhone đời mới nhất. Giá của một chiếc điện thoại đó đủ để chi trả học phí ba năm cấp ba của cô.

"Cậu biết tớ mà, cứ thấy sách là tớ buồn ngủ. Thay vì chiếm dụng tài nguyên công cộng để ngủ, chi bằng nhường chỗ cho người cần." Thẩm Dĩ Tinh ra vẻ hy sinh bản thân vì lợi ích chung đầy hào hiệp.

Thư Ngâm bật cười: “Trong đó nói không chừng vẫn còn chỗ.”

Thẩm Dĩ Tinh không ép: “Nếu cậu không tìm được thì cứ ngồi chỗ của tớ.”

Dặn dò xong, Thẩm Dĩ Tinh bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.

Trong phòng tự học im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Thư Ngâm đi đi lại lại, không ngờ hôm nay người lại đông bất thường. Đúng như Thẩm Dĩ Tinh nói, không còn chỗ trống nào nữa. Chỉ còn lại một chỗ, có người vừa bước tới đã bị người ngồi bên cạnh nhắc nhở, sau đó đành thất vọng rời đi.

Thư Ngâm bước tới, cúi người, đưa tay gõ nhẹ lên bàn của Trần Tri Nhượng.

Trần Tri Nhượng ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc.

Ánh mắt ấy vừa nhìn đã biết là không nhận ra Thư Ngâm.

Thư Ngâm mím môi, vừa ngại ngùng vừa lúng túng tự giới thiệu: “... Em là bạn cùng bàn của Thẩm Dĩ Tinh, học trưởng, không biết anh còn nhớ không?”

Thực ra Trần Tri Nhượng không nhớ gì cả, nhưng anh ấy vẫn gật đầu: “Là em à, có chuyện gì sao?”

Trong lúc nói chuyện.

Điện thoại di động Trần Tri Nhượng để trên bàn rung lên.

Hai người đồng thời nhìn sang.

Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị người gửi tin nhắn và nội dung tin nhắn.

Thẩm Dĩ Tinh: 【Anh trai, nếu bạn cùng bàn của em không tìm được chỗ, anh bảo bạn ấy ngồi chỗ của em nhé.】

Thẩm Dĩ Tinh:  【Em đi dạo phố đây!】

Vẻ mặt Trần Tri Nhượng không thay đổi nhiều, im lặng một giây, khóe môi cong lên nụ cười bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều.

Dù sao cũng là em gái ruột của anh ấy , tính nết thế nào anh ấy hiểu rõ nhất.

Trần Tri Nhượng nói: “Em ngồi đi.”

Thư Ngâm: “Cảm ơn anh.”

Thư Ngâm đặt đồ xuống, đi đến giá sách tìm một quyển sách.

《Anne Of Green Gables》Anne tóc đỏ dưới mái nhà xanh, bản gốc tiếng Anh.

Cô vừa đọc sách vừa ghi chú, chăm chú tập trung, đến người bên cạnh rời đi cũng không hay biết.

Ánh nắng chiều nhè nhẹ, trong phòng bật điều hòa ấm áp, hơi ấm bốc lên khơi gợi cơn buồn ngủ.

Thư Ngâm bị nắng chiếu đến đầu óc choáng váng, dứt khoát gấp sách lại, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Phòng tự học của thư viện tỉnh có hai mặt cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, sở hữu tầm nhìn ra sông tuyệt đẹp, mặt sông lấp lánh ánh nước.

Bên cửa sổ kính còn một chỗ trống, Thương Tòng Châu giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh, gửi cho Trần Tri Nhượng để xác nhận.

∞: 【Chỗ này?】

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Trần Tri Nhượng, Thương Tòng Châu nhẹ nhàng bước vào phòng tự học.

Lúc Trần Tri Nhượng rời đi đã đẩy ghế vào dưới bàn, khi Thương Tòng Châu kéo ghế ra đã không cẩn thận khiến chân ghế cọ xát với sàn nhà, phát ra tiếng động trầm nhẹ.

Thương Tòng Châu vô thức nhìn người ngồi gần anh nhất.

Đó là một cô gái.

Đang gục xuống bàn ngủ.

Làn da rất trắng, dưới ánh nắng trực tiếp gần như trong suốt. Xung quanh cô lại được ánh sáng bao phủ một gam màu ấm áp. Điều đó khiến anh nhớ đến con thỏ mà em họ anh nuôi hồi nhỏ, sạch sẽ, hiền lành không góc cạnh, ai nhìn thấy cũng không nhịn được muốn véo má cô.

Thương Tòng Châu đương nhiên không véo má cô.

Họ không quen biết.

Cho dù có quen biết thì với sự giáo dưỡng của anh, cũng sẽ không làm hành động vượt quá giới hạn như vậy.

Cô gái đang ngủ say, đột nhiên khẽ nhíu mày.

Cô quay đầu, đổi hướng ngủ tiếp.

Thấy cô không bị tiếng kéo ghế của mình làm tỉnh giấc, Thương Tòng Châu tiếp tục động tác, kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Sau đó lấy bài thi ra.

Tiếng giấy lật, đổi mặt.

Cô gái bên cạnh cũng đổi hướng.

Lại quay về phía anh.

Rồi anh thấy cô lại nhíu mày.

Im lặng một lát, Thương Tòng Châu chậm rãi giơ tay trái lên, ánh sáng bị anh che khuất, rơi xuống nơi mi mắt cô gái là một vùng bóng râm. Nếp nhăn giữa lông mày cô, được anh xoa dịu bằng cách này.

Thấy vậy.

Thương Tòng Châu khẽ bật ra tiếng cười trầm thấp không thành tiếng ở cổ họng.

Một giấc ngủ này của Thư Ngâm.

Nửa đầu trằn trọc, cực kỳ bất an. Sau đó không biết thế nào lại ngủ vô cùng ngon giấc.

Sau khi tỉnh dậy, cô mất khoảng nửa phút để hoàn hồn. Cầm đề toán mang theo ra làm, lúc giải bài tập trung cao độ, không rảnh để ý đến "Trần Tri Nhượng" đang ngồi bên cạnh.

"Trần Tri Nhượng" ngồi bên trái cô, cô không cố ý nhìn thì cũng sẽ không thấy anh đang làm gì.

Nhưng sự tồn tại của "Trần Tri Nhượng" rất mạnh mẽ —

Có không ít người đi đến sau lưng Thư Ngâm, dùng giọng thì thầm nói với "Trần Tri Nhượng": “Bạn học, có thể cho mình xin thông tin liên lạc được không?”

Và.

Bạn cùng bàn cũng có người đưa giấy nhắn cho anh, nội dung trong giấy nhắn không cần nói cũng hiểu.

Ngay cả cô gái ngồi bên phải Thư Ngâm, cũng nhờ Thư Ngâm chuyển giúp tờ giấy nhắn.

Việc chuyển giấy nhắn này không phải là lần đầu tiên Thư Ngâm làm, trước đây cô đã giúp các bạn nam chuyển giấy nhắn cho Thẩm Dĩ Tinh.

Anh em họ đều có khuôn mặt thu hút.

Thư Ngâm tay phải nhận giấy nhắn, chuyển sang tay trái, đầu cũng không quay, đẩy tờ giấy đến trước mặt "Trần Tri Nhượng". Kỹ năng này của cô đã luyện đến mức thuần thục luôn rồi.

Cô không bị ảnh hưởng gì cả, vẫn cắm cúi giải đề.

Nhưng cô đâu biết rằng.

Người ngồi cách cô một cánh tay không phải là Trần Tri Nhượng, mà là Thương Tòng Châu.

Thương Tòng Châu tựa lưng ra sau, dáng vẻ lười biếng.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, đường quai hàm chìm trong bóng tối, đường nét góc nghiêng lạnh lùng, ẩn hiện vẻ thiếu kiên nhẫn.

Điện thoại hiển thị khung chat.

Tốc độ gõ chữ của Thương Tòng Châu rất nhanh, vẻ bực bội như muốn nhảy ra khỏi màn hình.

∞: 【Tôi nói sao cậu tốt bụng thế, nhường chỗ cho tôi hóa ra là bị người ta xin thông tin liên lạc làm phiền.】

Czr: 【Thật sao?】

∞: 【Đừng giả vờ.】

Czr: 【Không phải cậu không tìm được chỗ sao, tôi nhường chỗ của tôi cho cậu, vậy mà cậu lại không vui?】

∞: 【Phiền quá, khiến cảm thấy mình không giống đến học mà giống đến tìm đối tượng.】

Czr: 【Ha ha ha, cậu cũng có thể tìm một người.】

∞: 【Không có ý đó.】

Ngoài cửa sổ, trời dần tối.

Trong bài thi còn một câu cuối cùng chưa viết xong, không phải là không biết viết mà là bị những người xin thông tin liên lạc này làm ồn không có thời gian viết. Thương Tòng Châu đến phòng tự học là để tìm sự yên tĩnh, nào ngờ lại thành ra thế này.

Anh cất điện thoại, gấp đôi hai tờ bài thi lại, cùng với bút nhét vào túi quần.

Khi đứng dậy định đi, liền thấy cô gái ngồi bên cạnh đưa cho anh một tờ giấy nhắn.

Tờ giấy không gấp, nội dung bên trên đập vào mắt.

【Chào bạn, mình là bạn nữ ngồi thứ hai bên tay phải của bạn, mình muốn hỏi một chút, bạn còn độc thân không...?】

Phần sau cậu không đọc tiếp nữa.

Không có hứng thú đọc.

Bên cạnh tờ giấy là quyển vở của bạn nữ ngồi kế bên, chữ viết đoan trang xinh xắn, dù là tiếng Anh hay tiếng Trung thì đều trôi chảy như mây bay nước chảy, nét bút mạnh mẽ.

Thương Tòng Châu nhìn chằm chằm vào gáy cô gái vẫn luôn quay lưng về phía anh.

Một lát sau, anh đứng dậy rời đi, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, trong mắt cũng không gợn chút sóng.

Ngày hôm sau, thứ hai.

Hai tiết đầu buổi sáng là môn Toán và môn Lý.

Lễ chào cờ diễn ra vào giờ nghỉ giữa tiết lớn sau tiết thứ hai.

Mỗi lớp xếp hàng ra sân xem lễ chào cờ, lớp trưởng dẫn hai hàng, một hàng nam, một hàng nữ. Thẩm Dĩ Tinh kéo Thư Ngâm xếp ở cuối hàng.

Giáo viên chủ nhiệm đứng ở đầu hàng, những trò vặt vãnh hay mấy câu nói riêng của học sinh ở cuối hàng, thầy đều không nhìn thấy cũng không nghe thấy.

Sau lễ chào cờ là phần phát biểu dưới cờ.

Đến lượt đại diện học sinh giỏi khối 10 phát biểu.

Người trên bục hùng hồn diễn thuyết, học sinh dưới sân trường hứng chịu gió lạnh run cầm cập.

Thẩm Dĩ Tinh đứng sau lưng Thư Ngâm, ngực áp sát lưng Thư Ngâm. Họ đã mặc bộ đồng phục mùa đông dày cộm, hai cơ thể dính sát vào nhau nhưng không cảm nhận được bất kỳ đường cong nào.

Cằm Thẩm Dĩ Tinh đặt lên vai Thư Ngâm.

Khi cô ấy nói chuyện, Thư Ngâm có thể nghe thấy tiếng răng cô ấy va vào nhau vì lạnh.

“Cậu thấy Thương Tòng Châu và Trần Tri Nhượng, ai đẹp trai hơn?”

Gió lạnh từng cơn luồn vào cổ họng cô, cô vẫn bình tĩnh lạ thường đáp: “Sao tự nhiên cậu hỏi tớ câu này?”

“Có người nói Trần Tri Nhượng đẹp trai, có người nói Thương Tòng Châu đẹp trai, nhưng cậu biết đấy, tớ nhìn thấy họ từ nhỏ đến lớn, quen mắt rồi. Trong mắt tớ, họ cũng chẳng khác gì mấy bạn nam trong lớp, tớ chỉ muốn biết, họ có thật sự là trai đẹp không?”

Người khác nói những lời này có lẽ sẽ rất gây hấn, nhưng Thẩm Dĩ Tinh nói thì lại không khiến người khác ghét được.

Thư Ngâm nên trả lời thế nào đây?

Nói trong mắt cô chỉ có Thương Tòng Châu, đương nhiên Thương Tòng Châu là đẹp trai nhất.

Thương Tòng Châu là bí mật sâu kín bấy lâu nay của cô, cô sợ sơ ý một chút sẽ để lộ bí mật của mình.

Do dự hồi lâu, Thư Ngâm ấp úng nói: “Tớ không nhìn kỹ cả hai người, khó so sánh.”

Nghe vậy, Thẩm Dĩ Tinh nghi ngờ nhìn cô: “Sao lại thế? Chiều hôm qua, Thương Tòng Châu chẳng phải ngồi bên cạnh cậu tự học sao?”

Gió lạnh dường như đóng băng lý trí của cô.

Thư Ngâm phản ứng chậm nửa nhịp: “... Hôm qua? Hôm qua người ngồi bên cạnh tớ chẳng phải là Trần Tri Nhượng sao?”

"Lúc đầu là Trần Tri Nhượng, sau đó anh ấy về nhà sớm để thu dọn hành lý rồi, nên Thương Tòng Châu qua ngồi chỗ đó." Thẩm Dĩ Tinh chợt hiểu ra: “Không lẽ cậu không để ý đến Thương Tòng Châu sao?”

Bên phía Thư Ngâm im lặng rất lâu.

Thẩm Dĩ Tinh không nhận ra sự tiếc nuối trong sự im lặng đó.

Nên hình dung vẻ mặt của Thư Ngâm thế nào đây? Mơ hồ, bối rối, niềm vui chợt đến và nỗi hụt hẫng khổ sở.

Trái tim như bị khoét một lỗ lớn.

Gió lạnh ào ạt thổi vào.

Hóa ra giữa họ đã từng gần nhau đến thế, chỉ cần cô quay người lại là có thể nhìn thấy anh.

Nhưng cô đã không làm.

Số phận đã đẩy anh đến trước mặt cô.

Nhưng cô lại coi anh như hạt cát chảy qua kẽ ngón tay, dễ dàng bỏ lỡ, không hề níu giữ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play