“Sau mỗi lần thi xong, các thầy cô đều sẽ sắp xếp chỗ ngồi lại một lần, lần đó em ngồi ở vị trí gần cửa sổ, xuyên qua cách cửa em có thể nhìn thấy hành lang của tòa nhà ba tầng. Nếu mà may mắn thì trong lúc hết tiết khoảng mười phút có thể nhìn thấy bóng dáng của anh xuất hiện. Anh đến rồi lại đi, lại biến mất rồi lại xuất hiện, như là giấc mơ hoàn mỹ nhất của em.

Nhiều năm sau em mới biết được, kết quả của giấc mơ này tuy hoàn mỹ nhưng quá trình lại tràn đầy tiếc nuối. Mọi người gọi nó chính là yêu thầm.”

——《 Mười sáu, Hai bảy 》——  

Thư Ngâm giữ trạng thái hồn bay phách lạc mà về đến nhà.

Bà ngoại đi ra từ phòng bếp, sau khi nhìn thấy cô, nụ cười trên gương mặt bà càng rực rỡ: “Về rồi sao, nhanh chạy đi rửa tay rồi ăn cơm nhé, đêm nay ăn mì trứng cà chua.”

Thư Ngâm vâng một tiếng, bỏ cặp sách xuống, sau khi rửa sạch tay xong thì ngồi xuống bên bàn ăn.

Không đợi cô cầm lấy chiếc đũa, chuông điện thoại của bà ngoại bỗng nhiên vang lên. Thường thì trong thời gian này, người gọi điện thoại cho bà chỉ có ba mẹ chứ không có ai khác.

Nghĩ đến đây, cô vội vàng cầm lấy điện thoại di động.

Người gọi là Vương Xuân Linh, mẹ ruột của Thư Ngâm.

Thư Ngâm nhấc máy: “Mẹ.”

Đầu bên kia điện thoại rất ồn, tiếng máy hút khói “ong ong” làm việc. Có lẽ Vương Xuân Linh đang vừa xào rau vừa gọi điện thoại cho cô.

Mỗi khi Vương Xuân Linh gọi điện thoại, nội dung toàn nghìn bài một điệu, không hỏi con ăn chưa thì cũng là dặn con học hành chăm chỉ, bà nội sức khỏe không tốt, con phải chăm sóc bà nội cho tốt cũng phải chăm sóc bản thân mình.

Thư Ngâm ừ một tiếng, hé miệng: “Mẹ, con ——”

Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên giọng của ba Thư Ngâm, Thư Chí Quốc, dù cách rất xa nhưng Thư Ngâm vẫn nghe thấy tiếng của ông: “Lương tháng này bảo là đợi đến cuối tháng mới trả, haizz, mai ba và bác Trương với mấy người nữa tìm ông chủ nói cho ra lẽ đi, đây đã được bốn tháng không trả lương rồi, nếu không trả nữa thì trong nhà thật sự hết gạo rồi.”

Bà nội bưng bát mì trứng cà chua tới.

Mì vừa nấu xong, rất nóng hổi, nói là mì trứng cà chua nhưng thật ra toàn là trứng gà, thỉnh thoảng có vài vệt cà chua hồng hồng.

Vương Xuân Linh và Thư Chí Quốc cằn nhằn vài câu, sau đó mới nhớ ra mình còn đang gọi điện thoại, “Sao vậy con, vừa nãy con muốn nói gì?”

Con lỡ làm mất thẻ xe buýt rồi.

Thư Ngâm nghẹn lời.

Cô nói: “Con muốn ăn tối, mẹ, con cúp máy trước đây.”

Vương Xuân Linh: “Ừ được, con nhớ học hành chăm chỉ, ở nhà nghe lời bà nội nhé.”

Ăn cơm tối xong, Thư Ngâm muốn đứng dậy đi rửa bát nhưng lạu bị bà nội ngăn lại: “Tay con là để cầm bút chứ không phải để rửa bát. Việc này bà sẽ làm, con về phòng làm bài tập đi.”

Lưng của bà đã còng, dáng người nhỏ bé gầy gò, nhưng không ngờ lại có sức lớn đến nỗi có thể đẩy Thư Ngâm vào phòng ngủ.

Thư Ngâm cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, suy nghĩ hồi lâu bỗng nhớ ra trong nhà còn có một chiếc xe đạp.

Ngày mai đạp xe đi học vậy.

Thẻ xe buýt của cô là thẻ học sinh theo tháng, mỗi tháng 14 tệ, một tháng nhiều nhất quẹt được 90 lần, mỗi lần đi một chuyến xe chỉ quẹt được một lần.

Làm lại thẻ chỉ mất hai tệ, ngày kia là Chủ nhật, Chủ nhật không phải đi học đến lúc đó cô sẽ đi làm lại thẻ.

Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp.

Thư Ngâm đạp xe đi học.

Trên đường có rất nhiều học sinh đạp xe đi học. Gần đây thời tiết còn tốt, qua thêm một tuần nữa thì nhiệt độ sẽ xuống thấp, chắc sẽ không còn ai đạp xe đi học nữa.

Thư Ngâm dậy sớm, đến cũng sớm.

Nhà để xe của trường không có mấy chiếc xe, cô đẩy xe vào vị trí đầu hàng.

Mới vừa khom lưng khóa xe thì bỗng nghe thấy có người gọi tên cô.

Cô liếc mắt về phía phát ra âm thanh, đó chính là bạn cùng bàn của cô, Thẩm Dĩ Tinh.

Mỗi khối lớp đều có vài nữ sinh vì xinh đẹp nên được chú ý, Thẩm Dĩ Tinh chính là một trong số đó.

Thẩm Dĩ Tinh nhảy xuống từ ghế sau một chiếc xe đạp.

Cô ấy đưa chìa khóa xe cho người bên cạnh, nhờ anh ấy giúp khóa xe.

Đồng phục học sinh trường cấp ba trực thuộc về cơ bản giống nhau, chỉ có vài chi tiết khác nhau để phân biệt.

Nam sinh quay lưng về phía Thẩm Dĩ Tinh để dựng xe, nên Thư Ngâm không nhìn thấy mặt anh ấy.

Thẩm Dĩ Tinh chạy đến trước mặt Thư Ngâm, thân thiết kéo tay cô: “Ngại quá, hôm qua tớ không khỏe nên không đi học, hôm qua một mình cậu dọn vệ sinh, vất vả lắm đúng không? Lần sau đến phiên chúng ta trực nhật, tớ sẽ đi dọn vệ sinh!”

Thư Ngâm cười cười: “Không sao đâu.”

Cô nói: “Hơn nữa hôm nay chắc phải đổi chỗ ngồi, không biết chúng ta còn có thể ngồi cùng bàn không.”

Lần đầu tiên khai giảng, chủ nhiệm lớp đã nói, mỗi lần sau kỳ thi lớn sẽ đổi chỗ ngồi.

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, vừa lúc học trưởng lớp 12 mà Thẩm Dĩ Tinh nhờ khóa xe đã khóa xong, đưa chìa khóa xe cho Thẩm Dĩ Tinh.

“Hôm nay anh còn tiết tự học buổi tối, chắc phải 10 giờ tối mới tan học, em tự đạp xe về nhà nhé.”

Là Trần Tri Nhượng, trường cấp ba trực thuộc có hai nhân vật nổi tiếng, một là Thương Tòng Châu, một người khác chính là Trần Tri Nhượng.

Trong mắt những học sinh nổi loạn tuổi teen, con người được chia làm hai loại. Một loại là học giỏi, còn một loại là ngoại hình đẹp. Thương Tòng Châu và Trần Tri Nhượng đều phù hợp cả hai tiêu chí này, mà hai người này, nghe nói từ đời ông bà đã quen biết nhau, là bạn bè truyền kiếp.

Điều khiến Thư Ngâm kinh ngạc là quan hệ giữa Thẩm Dĩ Tinh và Trần Tri Nhượng có vẻ rất tốt.

“Anh, lúc ra ngoài anh đã nói rồi mà,” Thẩm Dĩ Tinh bực bội nói: “Anh còn dài dòng hơn cả mẹ em.”

Mối quan hệ này càng khiến Thư Ngâm kinh ngạc hơn.

Trần Tri Nhượng cong khóe môi, nụ cười dung túng: “Đi đây.”

Trước khi rời đi, anh ấy liếc mắt nhìn Thư Ngâm bên cạnh Thẩm Dĩ Tinh.

Thư Ngâm cho rằng anh ấy nhận ra mình, anh ấy là trưởng câu lạc bộ phát thanh, còn cô là MC của câu lạc bộ phát thanh, người phỏng vấn anh ấy cũng là cô, nhưng hình như trong mắt anh ấy không có bất kỳ vẻ quen thuộc nào.

Trong không khí với làn gió lạnh, làn gió lạnh lùa vào khi cô khép mở miệng.

Cô đã cảm nghĩ được vị chua xót.

Cô không có gì để khoe khoang, ngoại hình bình thường, gia cảnh bình thường, học lực cũng bình thường.

Là học sinh bình thường nhất trong toàn bộ học sinh, cũng là học sinh bình thường nhất trong lớp.

Những học sinh như cô ở trong trường đầy một vốc.

Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, sự xa lạ hôm nay càng trở nên không đáng nhắc đến.

“Bạn cùng bàn, phiền cậu giúp tớ giữ bí mật nhé.” Thẩm Dĩ Tinh kéo tay cô cầu xin: “Tớ không muốn các bạn khác biết anh ấy là anh trai tớ.”

Thư Ngâm không hiểu: “Vì sao?”

Thẩm Dĩ Tinh: “Cậu không có anh trai nên không hiểu đâu, đặc biệt là có một người anh trai ưu tú như vậy, mọi người luôn đem bọn tớ ra so sánh. Anh trai học giỏi, em gái cũng phải học giỏi…… Tớ đã nghe những lời này đến nỗi tai sắp chai sạn rồi.”

Anh trai đứng trong top mười của khối.

Em gái đứng trong top mười từ dưới lên của khối.

Bất cứ ai biết quan hệ của hai người họ, đều sẽ không nhịn được mà thở dài một tiếng với Thẩm Dĩ Tinh.

Thư Ngâm nói: “Được.”

Cô lại nghi hoặc: “Sao hai người không cùng họ?”

“Bọn tớ một người theo họ ba, một người theo họ mẹ.” Thẩm Dĩ Tinh nói: “Bọn tớ là anh em ruột, không phải gia đình tái hôn.”

Chắc là thường xuyên có người hiểu lầm, nếu không Thẩm Dĩ Tinh cũng sẽ không giải thích nhiều như vậy.

Thư Ngâm chuyển chủ đề, hỏi cô ấy: “Cậu thường xuyên đạp xe đi học à?”

Thẩm Dĩ Tinh gật gật đầu, không nhịn được khoe khoang: “Xe tớ đẹp không?”

Xe đạp của cô ấy vừa nhìn đã thấy có kiểu dáng đã khác biệt, thiết kế mới mẻ độc đáo, đường cong rất gợi cảm. Màu xe là hồng phấn rất trẻ trung xinh đẹp mà lại không sến súa. Ở nhà để xe, trông rất nổi bật.

Vì thế Thư Ngâm hỏi một câu rất đời thường: “Đắt lắm không?”

Thẩm Dĩ Tinh chưa nói con số cụ thể: “Cũng được, là Thương Tòng Châu tặng tớ quà sinh nhật tuổi 16. Ừm… Chết tiệt 2 mà hai năm chín một bốn bảy… Cậu biết Thương Tòng Châu đúng không? Anh ấy là anh trai lớn lên cùng tớ từ nhỏ, còn hào phóng với tớ hơn cả anh trai ruột. Chiếc xe đạp mới của anh ấy cũng đắt lắm đó, phải hơn hai mươi vạn, đủ mua một chiếc ô tô luôn rồi.”

Người trong trường hầu như đã moi móc hết gia thế của Thương Tòng Châu.

Mẹ của Thương Tòng Châu là MC của đài truyền hình quốc gia, mỗi năm Táo Quân đều có mặt. Còn cha anh chính là một doanh nhân. Khi Thương Tòng Châu nhập học, tập đoàn lớn nhất thành phố đã quyên tặng cho trường cấp ba trực thuộc một tòa nhà thí nghiệm. Nghe nói là ông ngoại anh vì chúc mừng Thương Tòng Châu đạt thành tích thủ khoa toàn thành phố vào trường cấp ba trực thuộc, nên đã quyên tặng số tiền này cho trường.

Tin đồn giống như sương sớm gió thoảng, nhưng những lời nói của Thẩm Dĩ Tinh hôm nay đã khiến Thư Ngâm cảm nhận được sự thật.

—— Cô và Thương Tòng Châu khác nhau một trời một vực, một cảm giác vô cùng chân thật.

Giữa trưa ăn sau khi ăn cơm xong và quay trở lại phòng học, nhiều màn hình chiếu đã sáng lên, chiếu lịch sắp xếp chỗ ngồi mới.

Thư Ngâm phát hiện mình đổi đến vị trí thứ ba cạnh cửa sổ, bạn cùng bàn vẫn là Thẩm Dĩ Tinh.

Khối tự nhiên của bọn họ có hai lớp chọn. Thư Ngâm là thi đỗ vào còn Thẩm Dĩ Tinh thì  người trong lớp đều biết, cô ấy vào là nhờ quan hệ. Bản thân Thẩm Dĩ Tinh cũng thản nhiên thừa nhận sự thật này.

Thế giới của những học bá thật cô độc, bầu không khí trong lớp căng thẳng đến buồn bã, rõ ràng là lớp 11 nhưng lại có cảm giác áp lực như sắp thi đại học.

Thư Ngâm cũng bị ảnh hưởng, mỗi ngày tan học vẫn cặm cụi giải đề.

Toàn bộ lớp chỉ có Thẩm Dĩ Tinh sống theo ý mình, thích chơi thì chơi, thích ngủ thì ngủ.

Đây là lý do ấn tượng của mọi người trong lớp về cô ấy không tốt lắm.

Một người dựa vào quan hệ vào lớp chọn, không có chí tiến thủ, đúng là uổng phí cái vẻ ngoài xinh đẹp.

Thẩm Dĩ Tinh cũng lười kết bạn với những học bá khô khan nhàm chán này, dù sao cô ấy cũng đã có Thư Ngâm làm bạn rồi.

Tiết cuối cùng buổi chiều là môn Văn, thầy Văn đi xuống bục giảng đến bên cạnh Thư Ngâm: “Em đưa bài kiểm tra Văn cho thầy.”

Kỳ thi giữa kỳ lần này, Thư Ngâm lại đạt điểm cao nhất toàn khối môn Văn và môn Anh.

Thực ra học lực của cô cũng không hề kém, chỉ có môn Lý là hơi đuối. Bài văn của cô thường xuyên được coi là bài văn mẫu được truyền đọc khắp khối. Thậm chí các thầy cô ở khối trên cũng lấy bài văn của cô cho học sinh xem.

Còn năm phút nữa là tan học, chủ nhiệm lớp đi vào phòng học, thầy Văn đưa Thư Ngâm đi đến phòng in để sao chép bài văn của cô.

Trong phòng in còn có vài thầy cô khác cũng đến in tài liệu.

Trong lúc chờ đợi sao chép, thầy dạy Văn đã nói chuyện với mấy thầy cô kia.

“Tôi nghe nói lần này lớp các anh có năm em trên 120 điểm môn Văn, còn có một em trên 130 điểm sao?”

“Đúng vậy, chính là em ấy ——” Thầy dạy Văn rất thích Thư Ngâm, ông ấy khoe khoang về Thư Ngâm như thể là đang khoe con gái mình: “Bài văn chỉ bị trừ ba điểm, em ấy chính là học sinh giỏi nhất của tôi.”

Mặt Thư Ngâm bỗng nhiên nóng bừng, ngại ngùng cười.

“Cô bé lớn lên thật đáng yêu.” Thầy cô kia khách sáo khen một câu.

Mỗi lớp sao chép một bản bài thi, hai mươi tờ bài thi rất nhanh đã sao chép xong.

Thầy Văn vẫn còn ở phòng in tán gẫu với các thầy cô khác, Thư Ngâm cầm bài thi của mình về phòng học.

Chuông tan học sớm đã reo, xung quanh toàn là học sinh đeo cặp sách về nhà. Thư Ngâm đi ngược dòng người về phòng học. Từ xa, cô đã thấy Thẩm Dĩ Tinh bị một nam sinh chặn lại ở hành lang.

Chắc lại là đến tìm Thẩm Dĩ Tinh tỏ tình, Thư Ngâm đối với chuyện này là thấy nhiều nên cũng không lạ.

Cô cũng không đi qua quấy rầy họ, nam sinh tuổi teen rất để ý sĩ diện. Nếu bị người khác nhìn thấy cảnh mình tỏ tình bị từ chối, lòng tự trọng yếu ớt có lẽ sẽ tan vỡ ngay lập tức.

Kiên nhẫn đợi một lát, bên kia dường như nói chuyện không được thuận lợi.

Giọng Thẩm Dĩ Tinh rất lớn, truyền đến nửa hành lang.

“Có thể đừng đeo bám tớ nữa không, tớ không thích cậu, cậu không hiểu tiếng người à?” Thẩm Dĩ Tinh khoanh tay trước ngực, cô không cao bằng cậu trai kia nhưng khi ngửa đầu trừng mắt nhìn nam sinh, thì khí thế lại áp đảo hắn ta, giọng điệu của cô ấy rất lạnh lùng: “Trước khi đi tỏ tình người khác, đừng chỉ nhìn mặt người ta, phiền cậu cũng soi gương xem lại mình đi.”

“……”

“……”

Bỗng nhiên nổi gió.

Thư Ngâm lùi lại mấy bước.

Nơi nghỉ chân cầu thang có một bức tường kính.

Trong gương là một cô gái, cả người lấm lem.

Cô mặc bộ đồng phục quê mùa bị vô số học sinh chê bai, nhìn không ra dáng người. Nhưng cô biết, chân mình hơi to, eo có mỡ thừa, ngực lớn hơn bạn cùng lứa tuổi. Thế nên cô rất ghét học thể dục, bởi vì khi chạy bộ luôn có con trai ở bên cạnh huýt sáo, hoặc là đặt tay trước ngực, làm điệu bộ khi ngực cô rung lên lúc chạy bộ.

Cô có khuôn mặt baby nên thịt trên mặt rất nhiều.

Cho nên từ nhỏ đến lớn câu nói cô nghe thấy nhiều nhất chính là:

“Cô bé này có gương mặt thật phúc hậu.”

Cô nhìn thấy người trong gương há miệng nói chuyện: “Xinh đẹp và học giỏi, cậu chỉ có thể chọn một.”

Gió càng lớn, làm cho lá cây càng xào xạc rung động.

Một chiếc lá ngô đồng vàng rơi xuống đầu cô khiến hoàn hồn lại, rồi nắm lấy chiếc lá trên đầu.

Cô tỉnh lại từ giấc mơ không có thật này.

Cô không thể đưa ra sự lựa chọn, bởi vì đây không phải là câu hỏi lựa chọn.

Bởi vì thực tế cô, lớn lên đã không xinh đẹp, học lực cũng không tốt.

Cô xoay người rời đi, không muốn đối diện với chính mình trong gương.

Trong gương bóng dáng của cô càng lúc càng xa, bóng dáng dần dần mơ hồ mà ánh mắt tổn thương mà cô để lại trên mặt kính càng thêm rõ ràng, khắc họa thành một hàng chữ:

—— “Tôi thực sự không xong rồi”.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play