Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn. Khi còn ở trên thuyền, mở cửa sổ nhìn ra hồ, đang là lúc cuối thu phong cảnh nhu hòa. Nhưng Quận Chương Minh cách Hạc Minh Sơn không gần, dọc đường đi đã mất nửa tháng, đến nơi thì trời đã sang đầu đông.

Dưới chân núi cỏ cây thưa thớt, trên núi thì gần như không có chút xanh tươi nào. Tuy vậy, vào tháng mười một, Triều Lộ vẫn có thể cùng Lạc Thanh Gia mỗi ngày ra sân phơi nắng, sưởi ấm.

Trên đỉnh Hạc Minh có một tấm kết giới cực lớn, theo lời tiểu y đồng đến bắt mạch kể lại, kết giới này vô cùng thần kỳ: có thể ngăn khí lạnh, bốn mùa như xuân. Nơi các nàng ở lại càng là chỗ linh khí hội tụ, non nước hữu tình.

Mới ở trên núi chưa đầy mấy ngày, Triều Lộ đã cảm thấy khí trệ nơi ngực vốn ngày thường đè nén, nay nhẹ bẫng như mây tan, dù chưa thể sánh với người có thân thể tráng kiện, song quả thực dễ chịu hơn trước rất nhiều.

Trách không được ai ai cũng nói: phong thủy bảo địa, rất tốt để tu hành. Ở nơi này, có cảm giác như ngay cả tuổi thọ cũng có thể kéo dài thêm mười năm.

Có điều... thứ duy nhất khiến Triều Lộ phiền muộn, chính là nàng vẫn chưa tìm được cơ hội gặp nam chủ.

Tiểu y đồng nói thân thể nàng yếu ớt, mùa đông không nên đi lại lâu ngoài trời, khuyên nàng nên chờ đến khi xuân về, vạn vật hồi sinh, rồi theo chúng đệ tử cùng nhau nhập học, tu tập.

Biết được hai vị đệ tử của Võ Lăng Quân quanh năm không hiện thân, Triều Lộ cũng lười đến học đường. Không có việc gì làm, nàng bèn tới Tàng Thư Các gần nơi ở, lấy vài quyển như 《Hoàng Đình Kinh》, 《Sơn Minh Luận》 đem về nghiền ngẫm, coi như vừa để chuẩn bị, vừa để giải buồn.

Lên núi tu hành không thể mang theo tỳ nữ. Lạc Thanh Gia vốn định cùng nàng tới Tàng Thư Các nhưng Triều Lộ đã sớm nhìn ra, Lạc Thanh Gia dường như có chút hứng thú với mấy vị sư huynh mang kiếm khí ở học đường. Vậy nên nàng để Lạc Thanh Gia tự đi học đường trước, không cần lo lắng cho mình.

Nàng cười híp mắt nói:

“Sư tỷ đi nghe giảng trước cũng tốt, sau này còn có thể dạy ta học bù. Ta mỗi ngày chỉ đến Tàng Thư Các xem thư, hoặc ngồi trong sân phơi nắng, sẽ không có việc gì đâu.”

Từ khi lên núi, Triều Lộ đã đổi xưng hô, gọi Lạc Thanh Gia là “Sư tỷ”. Dù tuổi không kém nhau là bao, song lễ nghi môn phái đã định, cũng đành theo đó.

Lạc Thanh Gia ban đầu còn do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi trước. Mỗi ngày đều cố gắng trở về sớm, vừa cùng Triều Lộ chia sẻ những điều mới học được, lại không quên giúp nàng dò hỏi tình hình ở Đào Nguyên Phong.

Chỉ là Võ Lăng Quân quả thực quá mức thần bí. Dù Lạc Thanh Gia đã cùng đồng môn giao hảo không ít, nhưng những gì hỏi được về Đào Nguyên Phong và hai vị sư huynh lại chẳng có bao nhiêu.

Buổi tối hai người thường cùng nhau ngồi bên đèn lồng sưởi ấm, ăn hạt dẻ nướng đến tận khuya, rồi mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Triều Lộ trong lòng thật muốn nói với Lạc Thanh Gia không cần áy náy. Nàng ngược lại, cầu còn không được chút thanh tĩnh một mình.

Cũng tốt, để có thêm thời gian suy nghĩ cẩn thận về bài học rút ra từ lần thất bại trước.

Khi ấy nàng vừa nghĩ đến nam chủ là liền động tâm. Năm đó hắn mới mười bốn tuổi, vẻ ngoài ngây ngô, lời nói thì hoa mỹ dối trá, giả vờ cảm động đến rơi nước mắt, hận không thể đem cả tấm lòng mà hiến tặng nàng.

Kết quả xoay người liền đâm một kiếm sau lưng, hại nàng bôn ba vô ích một hồi.

… Quả thực rất phù hợp với hình tượng “hắc hóa” cuối cùng.

Những nam chủ trong thể loại truyện “cứu rỗi” hay “truy thê hỏa táng tràng”, phần lớn đều là kiểu người như vậy, vẻ ngoài bạch ngọc, bên trong lại một mảnh đen kịt.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play