Vọng Sơn Quân còn nói, vốn nên theo quy tắc ban cho Triều Lộ và Lạc Thanh Gia tên hiệu nhập môn, nhưng xét thấy tên ban đầu của hai người đã có hàm ý sâu xa nên liền bỏ qua bước này, giữ nguyên là “Triều Lộ” cùng “Thanh Gia”.

Như thế, xem như đã chính thức nhập sơn môn.

Từ xưa tới nay, mỗi khi có hậu duệ hoàng tộc nhập môn, đều theo lệ ghi dưới danh nghĩa Võ Lăng Quân, song thường chỉ là ghi chép hư danh, môn hạ của Võ Lăng Quân kẻ đến người đi không ít, song danh chính ngôn thuận được nhận là đệ tử nội môn lại chỉ có một người - A Hoài.

Nói đến đây, Triều Lộ vốn định mở miệng hỏi một câu, nhưng nghĩ lại, vẫn là nhịn xuống.

Không biết A Hoài bây giờ dáng vẻ ra sao?

Ba năm trước, hắn mới chỉ mười bốn tuổi, bị xà yêu bắt treo trên vách đá làm huyết bình, máu me đầm đìa, tình cảnh thê thảm không nỡ nhìn. Nàng khi ấy liều mình cứu hắn, nhẹ nhàng lau sạch máu trên mặt hắn, một đường chăm sóc cho đến khi hai má hắn phúng phính như trẻ con.

Ánh trăng vằng vặc, dưới gốc cây quế, hắn gối đầu lên đùi nàng mà ngủ say. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống, xoay người rời đi, chết ở nơi hoa đào lặng lẽ nở rộ.

Chuyện cũ rành rành trước mắt, rõ ràng mới qua chẳng bao lâu, vậy mà lúc nhớ tới, lại có cảm giác như đã qua mấy đời.

Thậm chí đến bộ dạng hắn trong trí nhớ cũng dần trở nên mơ hồ.

Mười bốn đến mười bảy, đúng là thời kỳ thiếu niên thay da đổi thịt. Khi trước gặp, hắn vẫn còn là một hài tử; giờ đây trưởng thành rồi, nếu đứng trước mặt nàng, liệu nàng còn nhận ra hắn không?

A Hoài, hẳn là vẫn ở tại Đào Nguyên Phong? Con mèo chưa từng nói rõ “Triển Hi” rốt cuộc có thật sự từng tồn tại hay không, cho nên Triều Lộ cũng không dám chắc: A Hoài rốt cuộc có phải vẫn là người nàng từng quen biết?

Hết thảy, chỉ đành đợi gặp mặt mới rõ.

Nhưng... làm thế nào mới có thể gặp hắn?

Sau khi nghỉ tạm một đêm tại khách xá, sáng sớm hôm sau, Chương Minh quận vương liền cáo từ xuống núi. Triều Lộ cùng Lạc Thanh Gia ôm lấy hắn khóc như hai đứa trẻ, hắn chỉ khẽ xoa đầu hai người, ôn hòa nói:

“Rất nhanh sẽ gặp lại nhau thôi.”

Không thể không nói, vị Quận vương này tuy ở cùng một khoảng thời gian không dài nhưng quả thật là một vị phụ thân tốt nhất trên đời.

Vọng Sơn Quân an bài cho hai người ở trong một viện nhỏ gần Đào Nguyên Phong, nơi này núi sông hữu tình, sát bên khe suối Thanh Tuyền, cách Tàng Thư Các cũng không xa, vô cùng thích hợp cho người mới nhập môn an dưỡng tu hành.

“Ngày mai, ta sẽ gọi y đồng trong núi đến xem bệnh cho ngươi,” Vọng Sơn Quân phân phó, “Nếu không có gì trở ngại, từ nay về sau liền theo tân đệ tử cùng nhau học tập, mọi việc tự có người thu xếp.”

Lời tuy ít song giọng nói lại mang theo vài phần quan tâm như phụ thân già dặn. Triều Lộ nghe xong vội vàng hành lễ:

“Đa tạ Vọng Sơn Quân!”

Vọng Sơn Quân gật đầu, xoay người định rời đi, lại chợt dừng bước, dường như có điều chần chừ:

“Võ Lăng Quân quanh năm bế quan, khó gặp mặt. Vốn nên dẫn các ngươi đến bái kiến hai vị sư huynh, chỉ là... hai người bọn họ…”

Triều Lộ nghe đến tiếng “sư huynh”, tim không khỏi đập mạnh, vừa định cười nói: “Vốn nên bái kiến”, thì đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.

Khoan đã, hai vị?

Nàng theo bản năng buột miệng:

“Võ Lăng Quân... chẳng phải chỉ có một đệ tử sao?”

Vọng Sơn Quân nhìn nàng đầy thâm ý, rồi gật đầu nói:

“Võ Lăng Quân vốn tính tình đạm bạc, ít hỏi thế sự, vốn chẳng định thu đồ đệ. Là ta thấy hắn lẻ loi một mình, mới tự chủ trương đem hai tiểu cô nhi được cứu về từ trận yêu tà năm đó đưa đến cho hắn. Hai người kia quanh năm ẩn cư tại Đào Nguyên Phong, không thường xuống núi, thế nhân mới hiểu lầm hắn chỉ có một đệ tử.”

Lạc Thanh Gia lúc này nhẹ giọng “a” một tiếng:

“Tiên tôn nói như vậy, ta nhớ ra rồi. Năm ngoái tại Đại Hội Thí Kiếm của tiên môn, có hai vị sư huynh vừa ra tay liền khiến người khác kinh diễm. A Lộ bình thường không hay để ý, không biết cũng phải. Một người tên là Tiêu Tễ, còn một người là…”

“Giang Phù Sở.”

Vọng Sơn Quân nhàn nhạt tiếp lời, rồi khẽ phất tay áo:

“Thôi, sau này tự nhiên sẽ gặp."

Đợi đến khi tiễn bước Vọng Sơn Quân rời đi, Triều Lộ vẫn chưa hoàn hồn.

“A Hoài” - cái tên kia nghe quá đỗi tuỳ tiện, nàng vốn đoán nam chủ sang kiếp này sẽ có danh tính mới, nhưng tuyệt không nghĩ rằng, giữa dòng xoáy thời gian vặn vẹo, Võ Lăng Quân lại có tới hai đệ tử!

Tiêu Tễ? Giang Phù Sở?

Hai cái tên này, nàng chưa từng nghe qua ở thế giới cũ, dường như chẳng có nửa phần liên hệ với “A Hoài” mà nàng biết.

Vậy thì...

Ai mới là nam chủ?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play