Giận dỗi qua đi, Triều Lộ lại không khỏi phiền muộn.

Phương pháp công lược kia rõ ràng đã sai, chuyện trước mắt là nghiêm túc suy nghĩ nên thay đổi ra sao, tránh vấp phải vết xe đổ lần trước.

Đơn thuần đối với hắn tốt, tựa hồ hiệu quả chẳng mấy rõ ràng; nhưng nếu không tốt với hắn, chẳng lẽ lại phải ngược đãi?

Dù có nhiều nam chủ trời sinh mang mệnh “ngược luyến tình thâm”, nhưng cũng không thể vì thế mà mù quáng tin vào chiêu thức “ngược càng sâu, yêu càng đậm”. Với loại người như hắn, một chiêu như vậy chỉ càng thêm không đáng tin.

Nàng vốn muốn chờ Vọng Sơn Quân có ngày nhớ ra, mang hai người các nàng đi gặp nam chủ một phen; hoặc đợi Hạc Minh Sơn tổ chức đại hội gì đó, đem toàn thể đệ tử tụ lại, như vậy mới không khiến cuộc gặp gỡ của nàng và hắn trở nên quá mức cố ý.

Lần trước thất bại, có lẽ cũng vì quá mức "trời định", khiến người sinh nghi. Dù nam chủ khi ấy chỉ là một tiểu hài tử đáng thương, nhưng tương lai lại là đại ma đầu danh chấn thiên hạ. Có người mới gặp đã vội đào tim móc phổi vì hắn, hắn không sinh nghi mới là lạ.

Triều Lộ mỗi ngày ngồi trong Tàng Thư Các, viết viết vẽ vẽ, vắt óc nghĩ cách, nhưng trước sau vẫn không nghĩ ra được sách lược đáng tin nào. Mà nàng chờ mãi, chờ mãi, tháng mười một trôi qua, Hạc Minh Sơn trên dưới vẫn yên ắng, không một cuộc tụ hội, không một hoạt động lớn.

Muốn gặp nam chủ một cách thuận lý thành chương, thực sự khó như lên trời.

Hạc Minh Sơn tổng cộng có năm tòa Tàng Thư Các, tòa nàng hay lui tới là nơi gần chỗ ở nhất, phần lớn chỉ lưu trữ sử sách của tiên môn và một ít điển tịch nhập môn, tự nhiên không bằng những nơi lưu trữ công pháp hay bí tịch nổi danh hấp dẫn người lui tới.

Nàng ở đây tiêu hao hơn nửa tháng, ngoài trừ đạo nhân mắt mù trông coi nơi cửa các, thì không hề gặp qua một vị đồng môn nào.

Giữa tháng mười một, Hạc Minh Sơn đón trận tuyết đầu tiên.

Hoàng hôn buông xuống, Triều Lộ từ trong Tàng Thư Các đẩy cửa bước ra, chào hỏi đạo nhân xong, nàng đứng dưới mái hiên lầu các, cảm nhận được một bông tuyết nhẹ rơi trên má.

Mỏng như tơ liễu, vừa chạm vào da liền tan.

Gió lạnh quét qua, chiếc lục lạc trên mái rung nhẹ, ngân vang thanh thúy, Triều Lộ cảm thấy thú vị, liền lưu lại dưới mái hiên thêm chốc lát. Nàng thuận theo lục lạc lắc lư mà nhìn ra xa, ánh mắt vô tình dừng lại ở sườn núi phía xa, chợt phát hiện một mảng hồng nhàn nhạt.

Là... hoa đào?

Giữa tháng mười một, Đào Nguyên Phong vậy mà vẫn còn hoa nở?

Trước kia, nàng và A Hoài từng ở tại hai đầu của khu rừng đào, thường ngày qua lại giữa những tán hoa. Nghe nói rừng đào kia là do Võ Lăng Quân khi chưa bế quan đích thân gieo trồng, từ chân núi kéo dài một đường tới tận sườn núi, mỗi năm xuân về lại nở rộ, đẹp đến động lòng người.

Nhưng năm đó, nàng chỉ thấy hoa nở vào ba tháng xuân, tưởng chỉ là hoa đào bình thường.

Nào ngờ hôm nay nhìn lại, mới biết khu rừng kia vốn trồng đào tứ quý, bốn mùa đều khai hoa, mỹ cảnh như mộng như ảo, khó lòng tin được là thật.

Triều Lộ tâm niệm vừa động.

Nàng giơ tay chỉnh lại y phục thêu đài sen cùng mũ choàng, theo tuyết mà đi, bất giác bước chân cũng nhanh hơn vài phần.

Tham hoa? Cũng coi như là một cái cớ thuận tiện để xâm nhập Đào Nguyên Phong, không phải sao?

Tàng Thư Các tọa lạc nơi địa thế cao, vừa khéo có thể nhìn xuống rừng đào hồng nhạt phủ trên Đào Nguyên Phong. Nàng mới lên núi được nửa tháng, nay thấy cảnh sắc như thế, trong lòng không khỏi sinh cảm giác tươi mới, cuối cùng cầm lòng chẳng đặng, cứ thế theo rừng hoa mà tiến vào, đánh bậy đánh bạ, bước đến gần nơi ở của nam chủ.

Cớ này thật đúng là viên mãn lại hợp tình. Nghe qua thậm chí còn vương chút hương vị lãng mạn như trong truyện.

Hạ quyết tâm xong, Triều Lộ liền men theo con đường đá nhỏ, hướng về phía viện nhỏ nơi rìa Đào Nguyên Phong mà đi.

Nếu còn tiếp tục chần chừ, chỉ sợ thật sự phải chờ đến thiên hoang địa lão mới mong có cơ hội gặp mặt hắn.

Cửa chính Đào Nguyên Phong đặt cấm chế, không dễ tùy tiện ra vào. Nhưng nàng từng nghe nói, dãy rừng đào này kéo dài từ chân núi lan đến sườn núi thấp bên cạnh. Nếu từ nơi ấy mà leo lên, thoạt nhìn lại giống như vô ý lạc đường, không dễ khiến người hoài nghi.

Triều Lộ trong lòng tính toán cẩn thận, chỉ là không ngờ, con đường nhìn thì gần ấy, lại đi mãi mà chưa thấy đến nơi!

Tuyết rơi càng lúc càng dày, nàng không mang theo dù, đành buộc chặt dây mũ áo choàng, cắm đầu đi giữa gió tuyết, quanh co lên núi.

May mà khí trời không quá lạnh, bằng không với thân thể yếu ớt này, chỉ e còn chưa tới nơi đã hôn mê nơi rừng tuyết.

Nàng vội vã bước giữa rừng đào bốn mùa nở rộ.

Hoa đào không tàn giữa trời tuyết trắng, ngược lại càng thêm rực rỡ sáng ngời, thật là một cảnh sắc hiếm thấy trong đời. Chỉ tiếc Triều Lộ không có lòng thưởng ngoạn, tâm đều đặt ở một người - nếu lát nữa thực sự gặp được A Hoài, nên nói câu gì trước?

… Nếu “Triển Hi” vẫn còn tồn tại trong lòng hắn, liệu hắn có nhận ra nàng?

Khi mới hoá thân thành “Triển Triều Lộ”, nàng từng nhìn mình trong gương đồng trên thuyền suốt nửa ngày. Ba năm trước, nàng mười bốn tuổi, hiện giờ vẫn là mười bốn. Ngoài sắc mặt tái nhợt hơn đôi chút, dung mạo so với năm xưa không khác mảy may.

Nhưng nếu nhiệm vụ kiếp trước đã thất bại, “Triển Hi” cũng theo đó mà tan biến, thì dù hôm nay lấy cớ xem hoa để lừa nam chủ, về sau lại phải làm sao để từng bước tiếp cận, kết thân với hắn đây?

Triều Lộ càng nghĩ càng khẩn trương, suýt chút nữa đâm sầm vào cây đào trước mặt.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play