Kiếp trước nam chủ chẳng biết nghĩ thế nào, thậm chí còn hoài nghi ân cứu mạng năm xưa của nữ chủ. Hắn cho rằng người thật sự cứu hắn khi ấy là nữ phụ - người đã dẫn theo đệ tử tiên môn lên núi.
Quả thực là một vở kịch ngược tâm cẩu huyết đầy chua xót!
Điều khiến Triều Lộ vui mừng chính là, nữ phụ không bị viết thành phản diện mặt trắng tâm đen. Nữ phụ tuy có hảo cảm với nam chủ nhưng trước sau chưa từng làm tổn thương nữ chủ. Ngược lại còn từng vì nữ chủ mà dứt khoát đoạn tuyệt với nam chủ.
Nghĩ đến đây, Triều Lộ không nhịn được ôm chặt lấy cánh tay Lạc Thanh Gia.
Tỷ tỷ xinh đẹp quả nhiên so với cẩu nam nhân còn đáng tin hơn nhiều.
Trong núi Hạc Minh, phần lớn tu sĩ đều bái sư nhập môn từ nhỏ. Huống chi những năm gần đây thiên hạ thái bình, hoàng tộc và thế gia cũng ít đem hài tử gửi lên núi tu luyện. Quận vương sợ Triều Lộ ở trên núi sẽ đơn độc không bạn, vì vậy mới đưa Lạc Thanh Gia cùng nàng nhập môn.
Ban đầu, hắn còn lo Triều Lộ sẽ vì Lạc Thanh Gia được nuôi dưỡng trong phủ suốt bao năm mà sinh lòng đố kỵ. Ai ngờ hai tiểu cô nương lại cực kỳ hợp ý, vừa gặp mặt đã ríu rít không thôi, thân mật hơn cả tỷ muội ruột thịt.
Phàm nhân không thể ở lại tiên môn quá lâu, song như vậy cũng coi như có thể chăm sóc lẫn nhau.
Kỳ thực, Quận vương rất không nỡ đem nữ nhi vừa mới tìm được đưa lên núi. Nhưng bệnh trạng Triều Lộ ngày càng nghiêm trọng, mời bao nhiêu đại phu cũng chẳng tìm ra nguyên do. Người thì nói là bệnh mang từ trong bụng mẹ, kẻ lại nói là do khí huyết không đủ. Mãi đến khi đương kim hoàng đế ở xa nghe tin, mới sai người truyền lời: nên đưa nữ nhi lên Hạc Minh Sơn, thử xem có cơ duyên chữa trị hay không.
Có lẽ bệnh này là do tàn lưu ma khí từ trận yêu tà năm xưa, quanh quẩn không tan.
Ôm theo một tia kỳ vọng, Chương Minh quận vương đích thân đưa nữ nhi tới Hạc Minh Sơn.
Thủ toạ Hạc Minh Sơn là tôn giả đức cao vọng trọng trong tiên môn, tục danh sớm đã thất truyền, người đời chỉ gọi một tiếng “Vọng Sơn Quân”.
Triều Lộ từng gặp qua vị tôn giả này ở kiếp trước. Hắn là sư tôn của mẫu thân Triển Hi, nghe nói đã hơn trăm tuổi nhưng trông chỉ như ngoài bốn mươi. Mày kiếm mắt sáng, tóc đen râu đen, khí chất lạnh lùng khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng.
Bởi có chút giao tình cũ cùng hoàng thất Triển thị, lần này Vọng Sơn Quân tự mình bắt mạch cho Triều Lộ. Chỉ thấy hắn nhíu mày trầm tư, khiến quận vương lo lắng không thôi, không nhịn được hỏi:
“Tiên tôn, lẽ nào bệnh của tiểu nữ đã không thể cứu được?”
Vọng Sơn Quân không đáp, một lúc lâu sau mới rút tay về, lời ít mà nghĩa sâu:
“Không sao.”
Lại nói tiếp:
“Quận vương đoán không sai. Bệnh của lệnh ái quả thực có liên quan đến trận yêu tà năm đó. Trong mạch tượng có một tia trọc khí, quanh quẩn nơi phế phủ đã lâu, khiến thân thể suy nhược. Nhưng không hề nghiêm trọng. Nàng tuổi còn nhỏ, nếu từ nay bắt đầu tu hành, điều tức vận khí, trong ba năm ắt có thể điều dưỡng hồi nguyên.”
Chương Minh quận vương nghe thế mừng rỡ, chắp tay cảm tạ:
“Như vậy, xin đa tạ Vọng Sơn Quân ra tay tương trợ!”
Vọng Sơn Quân chỉ nhàn nhạt đáp:
“Việc nhỏ không đáng nhắc.”
Bởi Triều Lộ chỉ lên núi để tu dưỡng thân thể, không phải thật sự nhập môn học đạo, sau này vẫn phải hoàn tục, Hạc Minh Sơn cũng không làm lễ thu đồ đệ chính thức. Hai người Triều Lộ và Lạc Thanh Gia chỉ dâng hương cầu nguyện, dập đầu thay y phục, coi như đã nhập môn nửa phần.