Lại một lần nữa trở về nhân gian, Triều Lộ trong cơn mê man khẽ hé mắt, chỉ thấy bản thân đang nằm trên một tấm thảm dài bằng lông mềm mại dị thường, dưới thân ấm áp, bên cạnh lượn lờ khói sương.
Một tầng chăn mỏng đắp trên người, mềm nhẹ mà ấm áp, thoang thoảng hương vị thuốc. Gần đó đặt một chân lư hương hình hạc, khói nhẹ quẩn quanh, khiến cả không gian như phủ sương, mờ ảo khó phân rõ phương vị.
Triều Lộ đưa tay mở cửa sổ bên cạnh, liền bị một luồng gió lạnh mang theo hơi nước từ sông đập thẳng vào mặt, khiến nàng bất giác rùng mình.
Bỗng một tiếng hô thất thanh vang lên:
“A Lộ, sao ngươi lại mở cửa sổ"
Lời vừa dứt, một tiểu cô nương búi tóc đã lộc cộc chạy vào, vội vàng khép cửa sổ lại, sau đó còn kéo lò than đến gần bên giường hơn một chút.
Triều Lộ nhìn nàng, trong đầu hiện lên một cái tên. Nàng cố gắng nhếch môi, miễn cưỡng mỉm cười:
“Thanh Gia.”
Lạc Thanh Gia đưa mắt nhìn ra cửa sổ, khẽ thở dài:
“Hôm nay chẳng biết sao gió lớn lạ thường, mặt sông dâng sóng, thuyền bè khó đi. Mới vừa rồi Quận vương còn bàn với ta, muốn đổi sang đi đường bộ bằng xe ngựa.”
Nàng vừa nói, vừa kéo lại chăn đắp cho Triều Lộ, giọng đầy lo lắng:
“Thân mình ngươi vốn đã yếu, càng không chịu được lạnh. Nếu muốn hóng gió, chi bằng chờ mai trời quang mây tạnh, ta sẽ cùng ngươi ra đầu thuyền một chuyến.”
Triều Lộ nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, đành ậm ừ mấy tiếng, rồi giả bộ mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đợi đến khi Lạc Thanh Gia rời khỏi, nàng mới khẽ mở mắt, toan gọi người vào dò hỏi tình hình, chẳng ngờ vừa hé miệng, trong thức hải liền vang lên một thanh âm quen thuộc:
“Chủ nhân, có điều gì nghi hoặc?”
Triều Lộ ngẩn ra. Vì sao con mèo kia đột nhiên gọi nàng là "chủ nhân"?
Ý niệm còn chưa dứt, đã nghe thanh âm kia lại vang lên, mang theo vài phần ý cười:
“Ta chợt nhớ ra vừa rồi còn có lời chưa nói hết, sợ ngươi mới đến còn hoang mang, liền tìm đến đây. Còn gọi chủ nhân... chỉ là thấy ngươi thuận mắt, gọi vậy cho dễ thôi.”
Rốt cuộc Triều Lộ cũng bắt giữ được một tia chân thân trong thức hải, vội vàng mở miệng hỏi:
“Ngươi định nói về thân phận hiện tại của ta?”
Con mèo lập tức gật đầu, thong dong liếm móng vuốt, bắt đầu nói chậm rãi mà rõ ràng:
“Hiện nay đã là Hưng Bình năm thứ ba…”
Hưng Bình năm thứ ba?
Triều Lộ giật mình. Lần trước khi nàng thất bại, thế giới này vẫn còn là Hưng Bình nguyên niên, thoáng chốc đã ba năm trôi qua.
Tính theo niên kỷ, lúc này A Hoài đã mười bảy tuổi.
Chẳng phải nàng đã bỏ lỡ giai đoạn công lược nam chủ tốt nhất, khi hắn còn là một thiếu niên dễ động chân tâm. Nay thân phận thay đổi, mọi thứ lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Nàng càng nghĩ càng nghẹn khuất, cảm thấy sau này hẳn là nên chuẩn bị sẵn mấy viên hạ hỏa, để phòng ngừa tức giận công tâm mà ngã bệnh.
Mèo vẫn thong dong cất giọng:
“Ngươi vẫn mang họ Triển, đại danh Triều Lộ. Là tiểu nữ nhi thất lạc nhiều năm của Chương Minh quận vương. Năm xưa gặp biến cố, bị một nông hộ ở Viện Châu nhận nuôi, lưu lạc chốn dân gian. Từ nhỏ ngươi đã thân thể suy nhược, quanh năm bệnh tật. Gần đây vợ chồng nông hộ vì cứu ngươi đã đưa ngươi trở lại Chương Minh quận, vô tình gặp được Quận vương. Quận vương nhận thân, thấy thuốc thang vô ích với ngươi, bèn quyết định đưa ngươi lên Hạc Minh Sơn, nhờ động thiên phúc địa nơi ấy mà tịnh dưỡng.”
Hạc Minh Sơn.
Triều Lộ âm thầm thở phào. Nếu nàng mới về phủ, vậy thì người trong phủ hẳn cũng chưa kịp quen mặt, dù có chút khác biệt cũng khó ai nhận ra.
Hiện giờ nàng đang trên đường tới Hạc Minh Sơn - nơi tất cả bắt đầu lại.