Hai người đi loanh quanh trong rừng đào một hồi lâu, không có mục đích rõ ràng, chỉ thuận theo bước chân mà đi.
Theo sau Tiêu Tễ, Triều Lộ mới dần phát hiện sự huyền diệu của trận pháp nơi này, trên Đào Nguyên Phong có chín chín tám mươi mốt gốc đào cổ, lại không phải đứng yên bất động mà lấy một loại tốc độ cực chậm, gần như khó thấy bằng mắt thường, không ngừng biến hóa trận hình, lặng lẽ duy trì thế vận hành bát quái.
Tiêu Tễ từ trước đến nay vẫn vậy, trên người mang theo pháp khí có thể phá trận, nhờ đó mới có thể đi trong trận mà không bị lạc.
Lúc mới gặp nàng, hẳn là hắn đang luyện kiếm giữa rừng đào chăng?
“Lần trước..." Tiêu Tễ đột nhiên mở miệng, kéo thần trí nàng trở về, “Thương thế... có nặng không?”
Triều Lộ khẽ ho một tiếng, đáp: “Không sao, chỉ là thân thể ta vốn yếu nhược, chịu chút phong hàn mà thôi.”
Giọng nàng khàn nhẹ, như muốn nói lại thôi.
Vết thương rốt cuộc có nặng hay không, cứ để hắn tự đoán là được. Biết cách tỏ ra đáng thương cũng là một môn nghệ thuật.
Những ngày qua bị giam chân trong viện trúc, nàng không thể ra ngoài, Lạc Thanh Gia vì chuộc lỗi đã phá lệ tìm về không ít thoại bản nam si nữ oán để nàng tiêu khiển.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT