Những lời kia, một nửa là ký ức còn sót lại khi mang danh “Triều Lộ”, một nửa là do nàng tuỳ ý thêm vào.
Nếu nữ nhi thân sinh của quận vương là một người đa sầu đa cảm lại thể nhược nhiều bệnh... vậy thì những lời vừa rồi hẳn là khớp với nội tâm của nàng ta.
Trong thoại bản vẫn thường nói: “Bán thảm” là thủ đoạn hữu hiệu nhất để chiếm được lòng thương cảm.
Chỉ là… Tiêu Tễ liệu có tin hay không?
Tạm thời xin lỗi tỷ tỷ Thanh Gia, mượn ngươi một hồi, chờ khi ta về nhất định sẽ vì ngươi niết vai đấm lưng nhận lỗi tử tế.
Triều Lộ một hơi nói xong tất thảy những lời đã khổ luyện từ trước, khẽ híp mắt len lén liếc nhìn thần sắc Tiêu Tễ. Nào ngờ trên mặt hắn lại không rõ vui buồn, thần sắc mờ mịt, rất lâu sau vẫn chẳng mở miệng.
… Chẳng lẽ vừa rồi ra tay có phần quá mạnh?
Quả nhiên, đi thêm vài bước, nàng mới nghe Tiêu Tễ thản nhiên mở lời: “Không sao.”
Vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi chỉ chợt lóe trong khoảnh khắc, nói xong câu ấy, hắn liền khôi phục bộ dạng cười như có như không: “Sư muội quả thật giỏi ăn nói.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT