Là giọng của Lạc Thanh Gia!

Triều Lộ ngẩng đầu nhìn, thấy ánh trăng đã dần lộ ra khỏi tầng mây, trong lòng thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Nhưng ngoài mặt lại khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Chắc là sư tỷ của ta đến tìm.”

Tiêu Tễ chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng, đầu ngón tay khẽ kết ấn, bắn ra một đạo hỏa tinh trên không trung, chỉ phương hướng cho người đến:

“Đã có người tìm, sớm quay về vẫn hơn. Nhưng mà… hình như sư muội bị thương nặng?”

Triều Lộ cố làm ra vẻ suy yếu, ho khan vài tiếng, thấp giọng đáp:

“Không… không đáng ngại.”

Không biết Tiêu Tễ có phải đã nhìn ra nàng giả bộ hay không, chỉ thấy hắn nhếch môi cười khẽ, lại hỏi:

“Thật sự không sao chứ?”

Triều Lộ còn chưa kịp đáp, tiếng bước chân vội vã phía sau đã áp sát, nghe động tĩnh, dường như không chỉ có một người.

Người đuổi đến trước chính là Lạc Thanh Gia. Chỉ thấy nàng hộc hộc thở dốc, hiển nhiên là vừa vội vàng chạy đến, trông thấy vết máu trên khóe miệng Triều Lộ thì sắc mặt lập tức tái nhợt, giọng cũng run rẩy:

“Sao lại thế này?”

Triều Lộ mỉm cười, nói một câu dối trá không ảnh hưởng đại cục:

“Không có gì, ta tham xem cảnh đẹp, lạc đường giữa rừng đào, không cẩn thận ngã một cái. May mà vị sư huynh này có lòng tốt, đỡ ta dậy.”

Tiêu Tễ nghe vậy, hứng thú nhướn mày.

Cùng Lạc Thanh Gia đến còn có một vài bằng hữu của nàng trong học đường, phục sức không đồng nhất, có vẻ là đệ tử các phong. Triều Lộ khẽ cúi người cảm tạ bọn họ, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Lạc Thanh Gia vẫn trắng bệch như giấy, tựa hồ sắp khóc đến nơi, trong lòng cũng dâng lên vài phần áy náy. Nàng đưa tay ôm nhẹ lấy vai Lạc Thanh Gia, khẽ đung đưa:

“Khiến sư tỷ lo lắng rồi.”

Lạc Thanh Gia trừng mắt lườm nàng một cái, nhỏ giọng thì thầm:

“Trở về lại tính sổ với ngươi.”

Tiêu Tễ đứng khoanh tay tựa lưng vào trụ đình phía sau, khóe môi mang theo nụ cười như có như không. Hắn nghe nàng bịa chuyện mà chẳng buồn vạch trần. Lạc Thanh Gia đỡ Triều Lộ đi được vài bước, lúc này mới nhớ ra còn chưa cảm tạ “sư huynh hảo tâm” kia, bèn xoay người lại, ánh mắt sáng lên:

“Hóa ra là Tiêu sư huynh tương trợ, đa tạ sư huynh.”

Tiêu Tễ khẽ “à” một tiếng, có chút ngoài ý muốn:

“Ngươi nhận ra ta?”

Lạc Thanh Gia mỉm cười dịu dàng:

“Năm ngoái ở Đại Hội Thí Kiếm, ta theo Quận vương đến xem lễ. Sư huynh khi ấy phong tư xuất chúng, thật khiến người bội phục.”

Nhắc đến Đại Hội Thí Kiếm phong quang ngập thời nhưng sắc mặt Tiêu Tễ lại chẳng có gì hứng khởi. Hắn chỉ tùy tiện ừ một tiếng, rồi quay sang dặn Triều Lộ:

“Sư muội trở về nhớ dưỡng thương cho tốt. Nếu cần đan dược, cứ sai người đến Đào Nguyên Phong tìm ta lấy.”

Triều Lộ vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn đáp:

“Vâng, vậy không quấy rầy sư huynh nữa.”

Tiêu Tễ phất tay, lắc kiếm gạt đi tuyết đọng trên vỏ, thản nhiên nói:

“Các ngươi tùy ý, ta không tiễn.”

Hắn là kẻ xuất sắc bậc nhất trong Đại Hội Thí Kiếm, ở Hạc Minh Sơn tuổi trẻ đã nổi bật, được người người kính ngưỡng. Bọn đệ tử đi cùng Lạc Thanh Gia lúc này đều rúc vào sau gốc cây, thì thầm to nhỏ, nhưng chẳng ai dám chủ động tiến lên hành lễ.

Triều Lộ cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đến khi bị Lạc Thanh Gia nhẹ kéo tay áo nhắc nhở, nàng mới hoàn hồn lại.

Đi được vài bước, nàng lại cảm thấy có chút không cam lòng. Vì thế bảo Lạc Thanh Gia chờ một chút, tự mình kéo vạt váy, quay người chạy về phía đình, đứng trước mặt Tiêu Tễ, hỏi:

“Tiêu sư huynh, sau này… ta còn có thể đến Đào Nguyên Phong được không?”

Chưa đợi hắn đáp, nàng đã vội vàng giải thích:

“Thân thể ta yếu, không thể theo học cùng các vị sư huynh sư tỷ trong học đường. Nơi này hoa đào nở đẹp, thực khiến người thích thú, ta…”

Lời vừa dứt, chính nàng cũng rùng mình nổi cả da gà.

Tiêu Tễ híp mắt, ánh nhìn như thấu tận lòng người, rồi đột nhiên bật cười. Triều Lộ bị hắn cười đến nổi cả gai ốc, đang định cười gượng nói mấy lời xin lỗi, thì Tiêu Tễ đã tiến lên hai bước, cúi người xuống, ghé sát tai nàng, thấp giọng nói:

“Được thôi. Lần sau… nhớ nhìn rõ đường, chớ có lạc nữa.”

Lời chưa dứt, hắn đã vỗ nhẹ lên vai nàng một cái, động tác quen thuộc như đã làm vô số lần.

Hơi thở hắn phả bên tai, gần trong gang tấc. Theo lý, Triều Lộ lúc này hẳn nên đỏ mặt e thẹn như nữ chính trong Thoại Bản Tử, nhưng nàng lại bất giác nhớ đến cảm giác mũi kiếm đâm xuyên thân thể kiếp trước, không khỏi rùng mình một cái, lập tức lui ra sau một bước lớn.

Ý thức được phản ứng của mình có phần thất thố, Triều Lộ giậm chân oán hận một cái, dứt khoát mặc kệ bản thân diễn có giống hay không, gạt bỏ vẻ “thẹn thùng” trên mặt, xoay người bỏ chạy.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play