Rời khỏi Đào Nguyên Phong, một nhóm bằng hữu trong học đường kết giao với Lạc Thanh Gia cũng lần lượt tiến đến chào hỏi Triều Lộ. Lúc này sắc trời đã ngả tối, Đào Nguyên Phong lại cách xa mấy đỉnh phong khác nên mọi người cũng không tiện lưu lại lâu, chỉ nói dăm ba câu đã vội vàng cáo từ.
Cuối cùng, chung đường với Triều Lộ và Lạc Thanh Gia chỉ còn lại một vị sư tỷ, nàng là đồ đệ của một vị sư tôn trong học đường, đã được sư tôn cho phép đưa Lạc Thanh Gia về lại viện để nghỉ ngơi.
Vị sư tỷ kia bước lên chào:
“Sư muội có lễ, ta họ Lục, đến từ Đông Dương, tên là… Lục Nhân Gia.”
Triều Lộ suýt thì sặc một ngụm nước bọt:
“Sư tỷ… có phải huynh đệ tỷ muội nhà tỷ cũng có người tên là Lục Ất?”
Lục Nhân Gia liền kinh hỉ vỗ tay:
“Muội làm sao biết được? Muội muội ta thật sự tên là Lục Ất Y đó!”
…Tác giả à, ngươi thật sự quá tuỳ tiện khi đặt tên rồi đấy.
Lục Nhân Gia tính tình hào sảng, thiện lương, lại đặc biệt đồng tình với “thân kiều thể nhược” như Triều Lộ, không bao lâu đã thân thiết gọi nhau sư tỷ sư muội quen biết lâu năm.
“Sư muội lần này thật sự vận khí không tệ,” Lục Nhân Gia cảm khái, “Rừng đào kia chính là nơi Võ Lăng Quân bố trí bát quái trận. Trận này là một trong những pháp trận phức tạp nhất trên Hạc Minh Sơn, nếu không có người dẫn đường, rất dễ bị vây chết trong đó. Nếu không nhờ Tiêu sư huynh chỉ dẫn, chúng ta cũng không dám tùy tiện xông vào. Chỉ có Thanh Gia là lá gan lớn, vội vàng xông vào tìm muội, bất chấp cả nguy hiểm.
… Hình như đúng là có chuyện như vậy. Nhưng mà lần trước nàng được Võ Lăng Quân tặng pháp khí, căn bản không hề lạc đường, cũng vì thế mà quên luôn cái pháp trận kia.
Không sao, có ánh sáng vai chính bảo hộ, chút pháp trận cỏn con tính là gì?
Huống chi, trận pháp mà Võ Lăng Quân bày ra kia tám phần chỉ để… vui chơi. Dù sao trên Đào Nguyên Phong cũng trụi lủi, đến cả một món pháp bảo ra hồn cũng chẳng có.
Triều Lộ tuỳ ý ứng đáp hai câu, rồi thuận thế nghe được từ miệng Lục Nhân Gia không ít chuyện về Tiêu Tễ.
Thì ra Đào Nguyên Phong trước kia ở Hạc Minh Sơn vốn là một nơi mờ nhạt, ít người chú ý. Mãi đến năm ngoái, bởi vì một chuyện mà chấn động tiên môn - Đại Hội Thí Kiếm.
Đại Hội Thí Kiếm là đại hội do Hạc Minh Sơn tổ chức hai năm một lần, mở rộng ra toàn bộ các môn phái trong tiên giới, nhằm chọn ra những đệ tử ưu tú nhất. Không chỉ là cơ hội để các tu sĩ trẻ tuổi tỏa sáng mà còn mang ý nghĩa chấn hưng tiên môn, trấn áp yêu tà khắp nơi.
Năm ngoái, vào mùa xuân, Tiêu Tễ lần đầu cầm kiếm ứng chiến, một đường thắng liền hai mươi mốt trận, tên tuổi lan truyền khắp toàn bộ tiên môn.
Bởi vì… ngay cả bốn vị thân truyền đệ tử dưới trướng các Tiên Tôn trên núi Hạc Minh cũng chưa từng có thành tích như thế trong lần đầu tham gia Đại Hội Thí Kiếm.
Chỉ thiếu một trận, hắn đã có thể tạo nên kỳ tích trăm năm hiếm gặp, giành vị trí đầu tiên ngay lần đầu xuất chiến.
Triều Lộ nghe đến đây, từ giọng điệu của Lục Nhân Gia đã đoán ra được kết cục, bèn hỏi:
“Hắn… bại trận?”
“Bại,” Lục Nhân Gia vẻ mặt đầy tiếc nuối, “Bại dưới tay sư huynh của hắn.”
Triều Lộ chau mày suy tư:
“Sư huynh hắn tên là…?”
Lạc Thanh Gia bên cạnh nhớ lại, khẽ nhắc:
“Vọng Sơn Quân từng nhắc đến… hình như gọi là Giang Phù Sở.”
Triều Lộ lại hỏi:
“Giang sư huynh trước đó chưa từng tham chiến, sao đến cuối lại đấu một trận với Tiêu Tễ?”
“Chính là kỳ quái ở chỗ đó,” Lục Nhân Gia như biến thành nữ chính trong Thoại Bản Tử, chuyên môn xuất hiện để giải thích tình tiết cho người đọc, nói một hơi:
“Giang sư huynh vốn không hề đăng danh dự thi, mãi đến trước trận cuối cùng, không biết hai người đã nói gì, thế mà đột nhiên trở mặt. Khi ấy Võ Lăng Quân không có mặt, người khác lại chẳng ai quản được Giang sư huynh, vốn là người thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng biết bị chạm vào điểm gì, liền lập tức xuất kiếm khiêu chiến Tiêu Tễ.”
“Nghiêm trọng đến mức vẽ ra một đạo huyết khế, tuyên bố bất kể sinh tử.”
“Hai người giao đấu suốt hơn trăm hiệp, kiếm quang trắng xóa, trời đất mờ mịt, đến cái gì cũng không thấy rõ. Cuối cùng, Tiêu sư huynh thua ở chiêu thứ bảy, cả hai người trọng thương, Đại Hội Thí Kiếm bị ép kết thúc sớm, thậm chí đến khôi thủ cũng không bình chọn ra được.”