Lúc này, Tiêu Tễ mới nhớ ra mình quên mang áo choàng trả lại cho nàng. Hắn thuận tay gạt đi cánh hoa còn vương trên vai nàng, lại đem áo choàng cẩn thận phủ lên người nàng, động tác dịu dàng đến lạ. Hắn khẽ cười, cúi đầu hỏi:

“Ta thật dọa người đến vậy sao?”

Triều Lộ khẽ động khóe môi, trong lòng lại đang cấp tốc tính toán. Lần trước ở trước mặt A Hoài, nàng từng giả làm một vị tỷ tỷ ôn nhu tri kỷ, hiệu quả lại chẳng ra sao. Không bằng lần này đổi vai, diễn thử kiểu muội muội đáng thương xem sao?

Tuy không rõ đối phương có trúng kế hay không, nhưng ra tay trước vẫn là thượng sách.

Khi nàng còn đang cân nhắc sách lược, bên này Tiêu Tễ cũng xoay chuyển không ít tâm tư.

Hôm nay, hắn luyện kiếm ở Quân Hưng Đình suốt một ngày, mệt mỏi bèn nằm nghỉ tạm trên mái đình. Vừa mới mở mắt liền phát hiện có người ngoài vào. Đào Nguyên Phong vốn là nơi yên tĩnh, hiếm khi có khách lạ lui tới, hôm nay lại chẳng hề có bái thiếp thông báo. Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, liền xuất thủ theo bản năng.

Mấy ngày trước có nghe phong thanh có một vị nữ tử hoàng tộc lên núi dưỡng bệnh, lại còn được ghi danh làm môn hạ của Võ Lăng Quân, chuyện này hắn cũng ít nhiều nghe qua. Tính ra, người trước mặt còn nên gọi hắn một tiếng “sư huynh”.

“Sư muội” – xưng hô này nghe vào tai, lại thấy mới mẻ lạ thường.

Nghĩ vậy, hắn đưa tay áp lên lưng nàng, vận khí truyền vào cơ thể. Triều Lộ chỉ cảm thấy một luồng khí ấm ào ạt tràn vào từ sau lưng, thân thể lập tức nhẹ nhõm hơn không ít, lời nói cũng có sức lực hơn.

Xem ra, người này vẫn còn chút lương tâm.

Tiêu Tễ đỡ nàng từ dưới đất đứng dậy, thấy nàng vẫn chưa đáp lời, liền hỏi tiếp:

“Ngươi sao lại xuất hiện ở nơi này?”

Sau khi đã xác định nên tiếp tục theo đường lối “yếu thế cầu sinh”, Triều Lộ chớp chớp mắt, giơ tay lau đi giọt lệ còn đọng nơi gò má, giọng run run, nhút nhát đáp:

“Ta... ta ở trong Tàng Thư Các thấy một nơi hoa nở không tàn, lòng sinh tò mò, nhất thời lạc bước, chẳng ngờ lại bị mất phương hướng giữa đường…”

Nàng cố ý ép giọng, nói năng ngập ngừng, làm cho bản thân nghe càng thêm yếu đuối, đáng thương.

Diễn đến mức chính nàng cũng thấy hơi buồn nôn.

Nhưng nam nhân quả nhiên dễ mắc bẫy. Tiêu Tễ nghe nàng nói xong, chân mày liền vô thức giãn ra vài phần.

Triều Lộ thấy thời cơ đã đến, liền tranh thủ bày tỏ áy náy:

“Lỡ bước vào sơn môn, thật chẳng phải ý muốn của ta. Là ta thất lễ... khụ... mong Tiêu sư huynh chớ trách...”

Tiêu Tễ “ồ” một tiếng, ý cười lướt qua khóe mắt, nói như trêu:

“Sư muội còn phải nói lời xin lỗi với ta? Là ta đả thương sư muội, chẳng lẽ lại không phải tội lớn tày trời?”

Triều Lộ há miệng, đang định tiếp tục cùng hắn qua lại đôi câu khách sáo, thì chợt nghe phía xa truyền đến một tiếng gọi mơ hồ:

“A Lộ"


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play