Triều Lộ hừ nhẹ một tiếng, trong lòng âm thầm khinh thường, hắn suýt nữa đã khiến nàng chóng mặt mà ngất đi.
Khi vừa ngã vào tuyết, nàng còn chưa thấy lạnh. Nhưng lúc tay vô tình chạm vào ngón tay của hắn, một luồng hàn khí thấu xương lập tức truyền khắp toàn thân, khiến nàng không tự chủ được mà run lên, chấn động đến vết thương trí mạng nơi ngực cũng ẩn ẩn đau nhức.
Là hắn sao?
Nàng không nhớ rõ dung mạo hắn, nhưng nghĩ đến nhân vật trong sách kia, kẻ dần dần hắc hóa theo thời gian, lại thấy mười phần tương tự.
Thiếu niên thu hồi vỏ kiếm, búng nhẹ một ngón tay giữa không trung.
Đầu ngón tay hắn tuôn ra một chùm hỏa quang, trong thoáng chốc đã thắp sáng ngọn đèn treo giữa đình bát giác. Dưới ánh sáng dìu dịu ấy, hắn lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía Triều Lộ.
Ánh mắt nàng thoáng chạm vào đôi đồng tử sâu thẳm như giếng cổ, không khỏi trừng lớn hai mắt. Chỉ là khi nãy mắt bị xát đến cay rát, lúc này không kiềm chế được, hai hàng nước mắt lại “bá” một tiếng mà tuôn xuống.
Triều Lộ: …
Nhìn hai hàng lệ vô cùng không có khí phách này, nàng đành mạnh mẽ lên tinh thần, rốt cuộc mở miệng. Thanh âm run rẩy đến độ ngay chính nàng cũng bị dọa:
“Xin hỏi… Sư huynh là…”
Đối phương nhìn nàng thật sâu, hồi lâu sau mới thong thả mở miệng, ngữ điệu ung dung như nước chảy:
“Dưới trướng Võ Lăng Quân, đệ tử Tiêu Tễ.”
“Ta là nửa tháng trước vừa lên núi tĩnh dưỡng,” Triều Lộ khẽ thanh giọng, phát hiện vô dụng, đành phải tiếp tục nhỏ nhẹ nói, “Tên là Triều Lộ.”
Thiếu nữ đôi mắt sáng như sao, tóc đen môi đỏ. Tuy tuổi chỉ mười lăm mười sáu, còn mang nét trẻ con, nhưng đã hiện rõ dáng dấp của một mỹ nhân.
Tiêu Tễ nhìn mà lòng khẽ động, nhưng mặt vẫn hiện nét cười như có như không, chống má nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân:
“Ngươi… khóc cái gì?”
Giọng hắn nghe qua dịu dàng là thế, nhưng chẳng rõ vì sao lại khiến người ta cảm thấy từng lời từng chữ đều lạnh lẽo đến lạ.
Triều Lộ hít hít mũi, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, lúc này nên cười lấy lòng hay tiếp tục giả vờ đáng thương? Suy nghĩ một hồi, nàng vẫn không nói được lời nào, trái lại càng giống như bị dọa đến phát ngốc.