Trong Đào Nguyên Phong không có người ngoài, kẻ đến ắt là một trong hai vị “Tiêu Tễ sư huynh” hoặc “Phù Sở sư huynh” trong miệng đám đệ tử.
Triều Lộ quỳ phịch xuống nền tuyết, đầu gục xuống, tóc mai vương đầy cánh hoa đào lẫn hoa tuyết.
Bóng đêm mỗi lúc một sâu, người kia đứng lặng trong bóng tối dưới lầu đình, hình bóng mơ hồ, chẳng thấy rõ dung mạo. Triều Lộ cẩn thận đứng nguyên tại chỗ, không dám vọng động. Đợi thật lâu, nàng mới khẽ ho một tiếng, định mở lời, đối phương lại đột nhiên cầm kiếm xông tới!
Triều Lộ kinh hãi, theo bản năng rút thanh thiết kiếm của tân đệ tử đặt bên cạnh, vội vàng giơ tay ngăn đỡ.
…Cũng may lần trước lên núi đã kịp học mấy chiêu kiếm pháp, chưa đến nỗi quên sạch.
Một tiếng “đinh” vang lên, thiết kiếm đỡ trúng vỏ kiếm khắc hoa do thiếu niên vung tới.
Hắn thậm chí còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, rõ ràng chỉ là thử chiêu, lực đạo không lớn, vậy mà Triều Lộ đã bị chấn động đến tê dại. Nàng thấy hắn thu thế, bản thân không còn cầm chắc được kiếm nữa, lảo đảo lui hai bước, chẳng đứng vững được, lại ngã nhào trên nền tuyết.
Cổ họng dâng lên một trận tanh ngọt, nàng đưa tay lau khóe miệng, nhìn thấy máu đỏ thắm dính trên mu bàn tay.
Chỉ một chiêu nhẹ như thế, mà cũng đủ khiến nàng thổ huyết!
Thân thể này suy nhược là chuyện đã biết, nhưng không ngờ lại yếu đến mức ấy. Nếu năm đó nàng còn mang bệnh như vậy mà xuống Tây Sơn cứu nam chủ, chỉ sợ còn chưa thấy mặt đã chết ngắc giữa đường.
“Ngươi…”
Một giọng nói lưỡng lự vang lên phía trước. Triều Lộ ngẩng đầu nhìn, thấy thiếu niên kia đã từ trong đình bước ra, đứng cách nàng không xa. Hắn một tay cầm áo choàng màu thiên thanh của nàng, sắc mặt có phần mờ mịt, dường như chính hắn cũng không ngờ nàng lại bị thương thành như vậy.
Khoảng cách kéo gần, Triều Lộ mới nhìn rõ được diện mạo hắn.
Thiếu niên môi hồng răng trắng, tuổi chừng mười bảy mười tám, thân mặc đạo bào viền hồng của Đào Nguyên Phong, tóc dùng hai dải lụa huyền hồng buộc lại, dung mạo sắc sảo tuấn tú, mang theo vài phần tà khí.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, vẻ mờ mịt khi nãy đã tiêu tán, thay vào đó là nụ cười như có như không. Thiếu niên này trời sinh một đôi mắt đào hoa, mí mắt mảnh dài, khi không cười còn đỡ, vừa cười lên lại mang theo vẻ phong lưu ngả ngớn, vô cớ toát ra chút tà ý.
Hắn đưa tay ra, như phát hiện được vật gì mới mẻ thú vị, nhẹ nhàng chạm vào môi nàng.
Ngón tay hắn lạnh hơn cả băng, nhẹ lướt trên môi nàng, tỉ mỉ lau đi vệt máu nàng vừa phun. Lau xong, hắn còn đưa ngón tay dính máu tươi lên mũi ngửi, ngạc nhiên nói:
“Thật sự là... máu à?”