Triều Lộ định thần lại, chỉ thấy trước mặt đã là một biển hoa mênh mông.
Nàng vậy mà… thật sự lạc đường!
Trong ký ức, chỗ A Hoài ở là phía đông rừng đào. Mà khi nãy vào núi, nàng lại đi theo hướng ngược lại, dọc theo hàng cây hoa mà đi. Đến nơi này, sắc trời đã mờ tối, tuyết rơi cùng cánh hoa nặng nề đè trên đầu, cả sao trời cũng chẳng nhìn thấy. Nàng vòng vo vài lượt, mới phát hiện bản thân đã hoàn toàn mất phương hướng.
…Tổn thọ thật rồi.
Lòng như lửa đốt, đầu óc lại chẳng xoay chuyển kịp, may mà trong núi không lạnh đến mức cắt da, bằng không thân thể này e là chưa kịp gặp người đã chết cóng nơi rừng tuyết.
Nàng lần theo một phương hướng mà đi hồi lâu, chẳng thấy được nhà cửa gì, chỉ thấy một toà lương đình đề danh ba chữ “Quân Hưng Đình”.
Đi mãi, hai chân đã mỏi, Triều Lộ đành tạm gác tất cả, ôm cột đình mà ngồi xuống.
Hiện giờ đang giữa tháng mười một, đúng kỳ trăng tròn. Nếu vận khí không tệ, đợi tuyết tạnh, hẳn có thể theo ánh trăng mà tìm được đường về.
Lúc này bên ngoài đình gió lớn gào thét, hoa đào theo gió bay đầy trời, phảng phất tuyết và hoa cùng múa, mờ ảo như lạc vào tiên cảnh.
Tựa hồ như nhận ra ánh mắt nàng, một cơn gió bỗng quét qua, hoa rơi đầy trời xoay tròn rồi rào rạt cuốn tới phía nàng.
Triều Lộ khép chặt áo choàng, duỗi tay tiếp lấy. Một cánh hoa xoay tròn rơi vào lòng bàn tay, cánh mềm dịu, tuyết phủ bên trên vừa chạm đã tan, để lại chút lạnh thấu tâm can.
Nàng ngẩn người nhìn đóa hoa, chợt nhớ ra mình còn chưa dùng bữa tối.
Từ lúc lên Hạc Minh Sơn, nàng cùng Lạc Thanh Gia đều dùng đồ chay trong núi. Đệ tử nội môn dù chưa tích cốc nhưng khi bái nhập môn phải học “ăn sương uống gió” giống Vọng Sơn Quân, đoạn tuyệt dục vọng ăn uống, nên từ lâu đã chẳng dùng cơm chung với đệ tử ngoại môn. Đệ tử ngoại môn không bị cấm hoàn toàn, song ẩm thực cũng nhạt đến vô vị.
Thân thể nàng yếu, lại được Vọng Sơn Quân đặc biệt chiếu cố, ba ngày được ban canh gà một lần.
Mấy ngày trước, nửa đêm nàng cùng Lạc Thanh Gia tham ăn, vụng trộm vớt nửa con gà trong canh ra, thêm chút gia vị, trốn sau viện nhóm lửa nướng.
Lạc Thanh Gia đối với việc nấu nướng rất có thiên phú. Dù thịt kia đã nấu mềm, có phần bở bã, nàng vẫn nướng đến thơm nức mũi, lớp da vàng rụm, thịt mềm ngọt, hương tỏa bốn phía. Triều Lộ bị mùi thơm dụ đến bất chấp, nhưng Lạc Thanh Gia chỉ cho phép nàng ăn một cái đùi vì thân thể nàng quá yếu.
Triều Lộ chẳng màng hình tượng, ngồi xổm xuống đất, rưng rưng cắn hai miếng lớn.
Nếu hôm nay không vì nhất thời xốc nổi mà lên núi tìm nam chủ, dù không có gà nướng trong lòng nhớ mãi không quên, thì chí ít cũng có thể cùng Lạc Thanh Gia dùng bữa, uống canh trò chuyện, nướng hạt dẻ, nướng quýt, nướng khoai, giữa đêm đông mà được chút ấm lòng, nghĩ thôi cũng thấy khoái hoạt.
Hồi tưởng đến đây, trong lòng không khỏi dâng lên một trận bi ai.
Tuyết rơi đã lâu, mắt cũng bắt đầu khó chịu. Nàng giơ tay lên xoa, không ngờ lại dụi xuống hai giọt nước mắt.
Cơn buồn ngủ dần kéo đến, đôi mắt ê ẩm. Triều Lộ ngáp một cái, tiếp tục dụi mắt, lại bị xót đến nước mắt càng rơi nhiều hơn, muốn tìm khăn lau, sờ bên trái, mò bên phải đều không thấy.
Đang luống cuống tay chân, bên tai bỗng truyền đến tiếng bước chân rất khẽ.
Nàng lập tức mở to mắt, chỉ thấy một bóng người đen nhánh như mực đang tiến tới.
Triều Lộ vốn ngồi trên bậc thềm, nhất thời kinh hãi, tay trượt, cả người liền ngã ngửa về sau.
Người nọ phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt đã vươn tay kéo nàng lại.
Tiếc là hắn hiển nhiên không có kinh nghiệm cứu người, túm trúng lại chính là cổ áo choàng.
Vì vậy Triều Lộ chỉ kịp trơ mắt nhìn hắn kéo ra cả áo choàng, còn nàng thì mặc y phục mỏng manh, ngửa mặt ngã thẳng xuống nền tuyết lạnh lẽo phía sau.