Editor: Moonliz

Cánh cửa vừa mở, làn gió lạnh lẫn hạt mưa ào vào. Riddle xin Ollivander hai chiếc ô, đi trước che gió để Fiona mở ô bước ra. Đáng tiếc, cử chỉ lịch lãm tinh tế này không khiến mức độ thiện cảm tăng lên.  

Hai người sánh vai bước trên con đường lấp lánh nước mưa. Những hạt mưa nặng trịch đập xuống tán ô đen, phát ra âm thanh đục "lộp bộp". Dưới ánh đèn đường và ánh sáng từ các cửa hiệu hai bên, Riddle cúi xuống nhìn Fiona đi bên cạnh.  

Cô thấp hơn hắn cả một cái đầu, dáng người mảnh khảnh, phải dùng hết sức mới giữ chặt được cán ô trước cơn gió mạnh. Dù vậy, trông cô vẫn như thể sẽ bị cuốn bay bất cứ lúc nào. Nhưng giờ Riddle đã nhận ra, cô gái mười một tuổi này hoàn toàn không yếu đuối như vẻ ngoài.  

"Cậu —" Riddle lên tiếng.  

"Fiona Shafiq." Giọng Fiona suýt bị tiếng mưa lấn át.  

Có nên nhắc tới Yardley để tạo chủ đề chung không nhỉ? Riddle suy nghĩ, nhưng không chắc Fiona nghĩ gì về người anh họ này, liệu có phản tác dụng không, nên quyết định không đề cập đến nữa.

"Cô Shafiq." Riddle không gọi thẳng tên mà lịch sự hỏi: "Marvolo Gaunt là ai vậy?" Hắn giả vờ không biết người này.  

Gia tộc Gaunt sống ẩn dật, không giao thiệp với các phù thủy hay gia tộc khác, mà cũng đã lâu rồi không có con theo học ở Hogwarts. Mãi đến năm thứ năm, hắn mới tra ra được gia tộc bị cho là đã tuyệt tự này. Tại sao cô biết? Và sao có thể liên tưởng từ tên đệm Marvolo tới gia tộc Gaunt ngay lập tức?  

"Ngày 15 tháng 9 năm 1925, tờ Nhật báo Tiên tri đăng tin Morfin Gaunt bị kết án vào Azkaban ba năm vì tấn công Muggle và làm hại nhân viên Bộ Pháp thuật, Marvolo Gaunt bị sáu tháng tù vì làm hại nhân viên Bộ." Giọng Fiona nhẹ mà chậm, như thấm đẫm hơi nước khiến người ta khó chịu.  

Riddle giật mình. Hắn tìm ra gia tộc Gaunt qua gia phả các dòng họ phù thủy nên không biết tin này. Đồng thời một nghi vấn mới nảy sinh: Lúc đó chắc hẳn Fiona vẫn chưa ra đời, sao cô biết bài báo đó?  

Chưa kịp hỏi, Fiona tiếp tục: "Tom Marvolo Riddle, trong các gia tộc phù thủy Anh không có họ Riddle, trừ phi cậu từ nước ngoài tới, nhưng giọng London chuẩn của cậu khiến khả năng này khá thấp. Nhiều khả năng cha cậu không phải phù thủy. Cậu tỏ ra am hiểu thế giới phù thủy, nên mẹ cậu hẳn là phù thủy. Tất nhiên còn nhiều khả năng khác: cậu sinh ra trong gia tộc phù thủy nhưng bị Muggle nhận nuôi, hoặc cha cậu là phù thủy đã chết, mẹ cậu tái hôn với Muggle họ Riddle, hoặc cậu là con ngoài giá thú không được dùng họ cha..."  

Ánh mắt Riddle dần tối sầm lại. Chính hắn từng dùng những "khả năng" tương tự để đánh lạc hướng những học sinh tò mò về thân thế mình. Đôi khi chỉ cần nụ cười đượm buồn, ánh mắt ngập ngừng, họ sẽ tự bịa ra câu chuyện mà họ tin sâu đậm, rồi thêm mắm thêm muối để truyền miệng.  

"Nhưng, do sở thích cá nhân, tôi thích đào bới những mẩu chuyện vụn vặt về các gia tộc phù thủy, nên tình cờ biết vài tin đồn không mấy ai hay." Fiona vẫn nhìn thẳng, từ góc nhìn của Riddle chỉ thấy phần cằm nhọn nhỏ xíu dưới mũ trùm. Khi nói đến đây, cô khẽ mỉm cười, đường nét hàm dưới hơi nâng lên.  

"Khi hai cha con nhà Gaunt ngồi tù, con gái nhà họ Gaunt đã bỏ trốn theo một Muggle tên Tom Riddle." Giọng cô chậm rãi với âm điệu cảm thán đầy kỳ lạ: "Tom Marvolo Riddle, không gì trùng hợp hơn, phải không?"  

Nếu hệ thống không khóa năng lực của hắn, giờ này Fiona Shafiq đã là một xác chết nằm trong vũng nước rồi. Riddle bóp chặt cây đũa phép trong tay áo, tiếc nuối nghĩ.

Nhưng thật ra giết người cũng chẳng cần tới Lời nguyền Chết chóc. Chỉ một câu thần chú Trói chân đơn giản khiến cô ngã úp mặt vào vũng nước, thì chỉ hai ba phút sau, cô sẽ ngừng giãy giụa ngay. Đáng tiếng, đây là Hẻm Xéo, không phải hẻm Knockturn.  

Trong đầu lướt qua đủ cách có thể khiến Fiona chết, Riddle buộc phải kìm nén ý định giết người, chuyển sang suy nghĩ vì sao cô biết chuyện bí mật này. Đào bới chuyện vụn vặt các gia tộc phù thủy? Chuyện Merope không thể nào được ghi lại trong bất kỳ tài liệu hay báo chí nào. Một cô bé chưa vào Hogwarts như cô, dùng cách nào để "đào bới"?  

Hơn nữa—  

Riddle giật mình. Hắn chợt nhận ra: Nếu Fiona biết chuyện này bây giờ, nghĩa là trong trải nghiệm trước khi hắn sống lại, cô cũng đã biết!  

Nghĩa là khi hắn dùng danh nghĩa hậu duệ Salazar Slytherin để chiêu mộ người ở Hogwarts, trong góc khuất mà hắn không hề để ý, có một người luôn âm thầm xem hắn như trò hề?  

Dù đây là chuyện quá khứ và không ai khác biết, lòng Riddle vẫn dâng lên cảm giác nhục nhã như bị lột trần. Ý muốn giết người vừa kìm xuống lại bùng lên dữ dội hơn.  

Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn giả vờ ngạc nhiên: "Thật sao? Cảm ơn cậu đã nói cho tôi. Thành thật mà nói, tôi luôn tìm kiếm sự thật về thân thế mình. Dù tin này không mấy vui vẻ, nhưng biết rõ mình là ai cũng là điều đáng mừng." Hắn thở dài như chán nản: "Con người không thể chọn nơi mình sinh ra, dù sự thật có nhục nhã thế nào thì cũng chỉ có cách chấp nhận."  

"Đinh. Mức độ thiện cảm của mục tiêu giảm 5, hiện tại là 5."  

Riddle: "..."  

Không lẽ, dù chính hắn cũng thấy giả tạo, nhưng trước một chàng trai lộ vẻ u sầu giữa mưa gió và đang tâm sự mọi điều trong lòng, chẳng phải cô nên động lòng thương cảm rồi tăng mức độ thiện cảm để an ủi chứ? Giảm nhiều thế này là có ý gì? Không thích kiểu này à?  

"Đinh. Mức độ thiện cảm giảm 1, hiện tại là 4."  

"Đinh. Mức độ thiện cảm giảm 1, hiện tại là 3."  

"Đinh. Mức độ thiện cảm giảm 1, hiện tại là 2."  

Riddle: "???"  

Chuyện gì thế này! Fiona Shafiq này có vấn đề về đầu óc à?  

Nhớ lại lời Yardley miêu tả cô là "kẻ quái dị", Riddle lập tức đổi chiến thuật.  

"— Như thế này có phù hợp với kỳ vọng của đám đông về một thiếu niên có xuất thân phức tạp, mang màu sắc bi kịch không? Nếu là ở trên sân khấu, giờ này chắc hẳn tôi đã nhận được tràng pháo tay của các quý ông và nước mắt của các quý bà rồi." Hắn gượng ép biến giọng cảm thán thành lời châm biếm.  

Những tiếng báo liên tiếp cuối cùng dừng lại, mức độ thiện cảm dừng ở mức 2.  

Nhịp tim đập mạnh điên loạn nơi cổ họng, lưng hắn cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh, cơn gió thổi qua khiến hơi lạnh lan khắp người.  

Theo sau đó, là cơn giận dữ suýt phá vỡ mọi lý trí của hắn.  

Hắn thà đối đầu trực tiếp với Dumbledore, thà một mình chống lại cả thế giới, thậm chí thà trở thành thứ yếu ớt hơn cả hồn ma lang thang ngày đêm ở Albania, còn hơn phải run rẩy trước sở thích của một con nhóc.  

Hắn như một con thú dữ bị nhốt trong lồng, xích cổ, trong khi con cừu bên ngoài chỉ cần giật sợi dây là có thể siết cổ hắn đến chết mà không thể kháng cự. Mất đi sức mạnh, hắn còn có thể tìm cơ hội trỗi dậy. Nhưng bẻ gãy nanh vuốt, treo miếng mồi sống trước mặt bắt hắn phải nịnh bợ, là một sự sỉ nhục khiến hắn phải buồn nôn.  

"Ngài có quyền lựa chọn mà ngài Riddle." Hệ thống lên tiếng không đúng lúc: "Nếu không chịu nổi cái giá mà ngài cho là chà đạp lòng tự trọng, ngài có thể từ bỏ nhiệm vụ."

Riddle cười lạnh. Một là tự đắm mình trong bùn, hoặc phải tự kết liễu bản thân?

Hệ thống lạnh lùng đáp: "Tồn tại hay hủy diệt, đó là vấn đề đáng suy ngẫm. Ngài Riddle, tôi đã nói rồi, ngài luôn tham lam quá mức, luôn cảm thấy thế giới ban cho ngài quá ít. Ngay cả khi được tặng cơ hội sống lại, ngài cũng xem đó là điều hiển nhiên, đến việc phải trả giá một ít thôi cũng oán hận. Tôi không bình luận nhiều về tính cách của ngài, chỉ muốn nói rằng khi ngài xem người khác như côn trùng để giễu cợt, thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị người khác xem như côn trùng mà thao túng."  

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, Riddle siết chặt nắm đấm đến mức tê lại. Khi hệ thống ngừng nói, giọng Fiona nhẹ như khói vang lên ngay sau đó: "'Nếu là ở trên sân khấu' ư?" Cô khẽ cười: "Tôi lại cảm thấy, dường như ngài Riddle đây luôn đứng trên sân khấu."  

Riddle cứng người.  

Fiona dừng bước, cuối cùng nghiêng đầu ngẩng mặt, chiếc mũ trùm trượt nhẹ để lộ khuôn mặt hoàn chỉnh. Riddle cũng dừng lại, cúi nhìn cô.  

Ánh đèn neon từ các cửa hiệu chiếu xuống mặt đất ẩm ướt, lan tỏa theo dòng nước thành những vệt sáng màu đục ngầu, rồi phản chiếu lên hai khuôn mặt tái nhợt. Mưa rơi từ hai chiếc ô nối thành hai tấm rèm nước trong suốt.  

Sau tấm rèm nước, khuôn mặt nhuốm màu kỳ dị của Fiona đầy mờ ảo, Riddle không thể nhìn rõ biểu cảm chi tiết, chỉ thấy khóe miệng cô hơi cong lên, đường cong như một phù chú cổ đại tượng trưng cho tà ác.  

"Dù tôi thích làm khán giả, nhưng tôi thích xem kịch bản thật đằng sau hậu trường hơn. Còn với kịch bản diễn riêng cho tôi, đương nhiên sẽ khắt khe hơn. Ngài Riddle, diễn xuất của cậu rất tốt, nhưng cảm xúc không đủ chân thật, có thể nói là quá thô thiển. Về hình tượng thì khá ấn tượng, nhưng chỉ đến mức này thì không đủ để tôi vỗ tay tán thưởng đâu." Fiona nhận xét bằng giọng điệu như đang chọn hàng.  

Riddle không còn gắng gượng thể hiện thiện ý, tấm mặt nạ giả tạo bị vứt bỏ, để lộ vẻ mặt lạnh lùng.  

"Đinh. Mức độ thiện cảm của mục tiêu tăng 1, hiện tại là 3."  

Hắn bỏ qua thông báo của hệ thống, hỏi bằng giọng lạnh băng: "Cậu phát hiện như thế nào?"  

Fiona kiên nhẫn lặp lại: "Tôi đã nói rồi, cậu diễn quá tệ, như có ai đang dí dao sau lưng bắt buộc vậy. Biểu cảm và cảm xúc hoàn toàn tách rời, khiến tôi khó lòng giả vờ thưởng thức."  

Riddle nheo mắt, giơ cây đũa phép đang nắm chặt nãy giờ lên và dí vào cổ họng cô.  

Hắn biết hành động này có thể khiến mức độ thiện cảm giảm, nhưng giờ phút này, hắn không thể chịu đựng được thái độ cao ngạo, tự tại của cô trước mặt mình nữa.  

Hắn mong nhìn thấy cô hoảng sợ biến sắc, khúm núm cầu xin.  

Nhưng thất vọng thay, Fiona chỉ hơi nhếch mép, than phiền với vẻ chán ngán: "Hóa ra lại có tính cách không thể chấp nhận thất bại à? Tiếc thật, đây lại chính là điểm đặc trưng của kẻ thất bại."  

"Đinh. Mức độ thiện cảm của mục tiêu giảm 2, hiện tại là 1."  

"Xin lỗi, tôi hơi bốc đồng." Không thể dùng Lời nguyền Chết chóc, đe dọa cũng không được, Riddle đành thu đũa phép lại, điều chỉnh giọng nói trở nên bình thản: "Cô Shafiq, có thể cho tôi biết cậu biết chuyện của gia tộc Gaunt như thế nào không?"  

Tình hình đã đến bước này thì hắn từ bỏ việc tăng mức độ thiện cảm, sắp mất cơ hội lần này rồi, chi bằng tranh thủ moi thêm thông tin.  

"Cậu muốn biết à?" Fiona suy nghĩ một lát rồi vui vẻ gật đầu: "Ừm, xem như phần thưởng cho việc khiến tôi vui vẻ cả tối, vậy thì nói cho cậu biết vậy." Cô bước lại gần Riddle một bước, nhón chân, như muốn nói thầm vào tai.  

Riddle cúi thấp người xuống theo bản năng. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay phóng to trước mắt, hắn nhìn vào đôi mắt xanh kỳ lạ của cô như đang nhìn sâu vào tâm đóa hoa xa cúc.  

"Tôi chỉ làm, như thế này..." Hơi thở lạnh lẫn hơi nước của cô phả vào cằm hắn. Ngay khoảnh khắc đó, mắt hắn tối sầm, mất ý thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play