Editor: Moonliz

Mùa hè năm 1938 ở Luân Đôn 

Trong một căn phòng nhỏ trống trải, đơn sơ và ánh sáng lờ mờ, một cậu bé cao gầy đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế gỗ không được vững chãi cho lắm. Trên đùi hắn đặt một cuốn sách bị quăn góc, nhưng hắn không đọc nó. Đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ phủ đầy bụi bặm và cặn nước theo năm tháng, như thể đang suy nghĩ đăm chiêu về một câu đố khó giải.

Căn phòng cách âm không tốt, bên ngoài cánh cửa gỗ có chốt lỏng luôn vang lên tiếng bước chân qua lại, cùng tiếng la hét, cười đùa của bọn trẻ. Thế nhưng, mỗi khi những bước chân đó đi ngang qua căn phòng này, chúng đều chậm lại một cách dè dặt, tiếng nói chuyện cũng lập tức hạ thấp tới mức gần như không còn âm thanh. 

Căn phòng này dường như bị tách biệt ra khỏi thế giới bên ngoài, trong vẻ mặt điềm tĩnh của cậu bé lại tỏa ra một bầu không khí kỳ lạ.

Lúc này, có hai tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Một người phụ nữ gầy gò, vẻ mặt mệt mỏi mở cửa bước vào, biểu cảm hơi mất tự nhiên, cứng nhắc nói: “Tom? Có người đến gặp cháu.” 

Bà ta nghiêng người, để lộ người đàn ông đang đứng bên cạnh. 

Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mái tóc màu nâu đỏ, râu ria được cắt tỉa gọn gàng. Gương mặt ông khá ưa nhìn, nhưng chiếc mũi hơi lệch đã làm giảm đi sự hài hòa tổng thể. Ông toát lên khí chất học giả, thần thái ôn hòa, mỉm cười nhẹ khiến người đối diện dễ dàng có thiện cảm. Ông mặc một bộ vest nhung đỏ tím rất lịch sự, chỉ là việc mặc đồ nhung vào mùa hè có phần kỳ lạ.

Cậu bé đang quay lưng về phía cửa đứng dậy, vẻ điềm tĩnh trên mặt nhanh chóng thay đổi khi quay đầu lại. Đến khi ánh mắt chạm phải người đàn ông ở cửa, gương mặt hắn đã trở nên hoàn hảo với nét tò mò pha lẫn đề phòng, hệt như bất kỳ đứa trẻ nào khi gặp người lạ.

Người phụ nữ đóng cửa lại, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người – một lớn, một nhỏ.

Người đàn ông bước tới gần cậu bé, mỉm cười thân thiện, ánh mắt xanh dương chứa đầy thiện ý: “Chào cháu, Tom. Tôi là Dumbledore, cháu có thể gọi tôi là Giáo sư Dumbledore.”

Nhìn bàn tay chìa ra, cậu bé chần chừ một chút rồi từ từ bắt tay.

Hắn nói: “Tom. Tom Riddle.”

Chiếc ghế duy nhất trong phòng đã có người ngồi, Dumbledore đành phải ngồi xuống chiếc giường gỗ đơn. Khi ông ngồi xuống, tấm ván giường phát ra âm thanh kẽo kẹt khiến người nghe rợn cả răng.

Dumbledore mỉm cười, nhưng ánh mắt phía sau vẻ thân thiện lại đang âm thầm quan sát cậu bé trước mặt.

Đây là một đứa trẻ không hề phù hợp với môi trường xung quanh. 

Trên đường đến đây, Dumbledore đã cảm nhận được sự nghèo nàn và u ám của trại trẻ mồ côi này. Mặc dù những người quản lý đã cố gắng chăm sóc bọn trẻ hết sức có thể, nhưng tất cả bọn trẻ ông nhìn thấy đều nhếch nhác, rụt rè và thô lỗ. 

Riddle thì khác. 

Tóc xoăn nhẹ màu đen bóng mềm như lụa, làn da trắng nhưng không xám xịt, ngũ quan tinh xảo không chút tì vết. Chỉ xét về ngoại hình, hắn đã khác xa những đứa trẻ gầy gò vàng vọt ở đây. Bộ đồng phục xám bó eo của trại trẻ mặc trên người hắn lại trông như một bộ lễ phục. 

Ánh mắt trầm tĩnh dù đang trong tình huống căng thẳng, cách ngồi ngay ngắn lịch thiệp, tất cả khiến hắn không chỉ khác biệt với lũ trẻ trong trại, mà ngay cả so với những học sinh cùng tuổi hay lớn hơn mà Dumbledore từng gặp, hắn cũng nổi bật một cách xuất chúng. 

Có lẽ là vì hắn xuất thân từ một gia đình phù thủy thuần huyết?

Dumbledore suy đoán dựa trên những thông tin ông từng nghe, nhưng họ Riddle không hề thuộc về bất kỳ gia tộc phù thủy danh tiếng nào mà ông biết.

“Chào ông, giáo sư... Dumbledore?” Riddle có vẻ hơi hoang mang và đề phòng, dò xét hỏi: “Ông là bác sĩ từ trại tâm thần nào à?”

Dumbledore hiểu tại sao hắn lại nói vậy. Muggle thường không thân thiện với những đứa trẻ có năng lực phép thuật như Obscurials {1} , mà “Muggle-born Obscurials” {2} chính là sản phẩm sinh ra từ những môi trường như thế.

{1} Obscurial: Là một phù thủy trẻ em phát triển một thực thể ma thuật nguy hiểm được gọi là Obscurus, khi họ bị buộc phải kìm nén hoặc chối bỏ khả năng phép thuật của mình vì sợ hãi, áp lực xã hội, hoặc bị ngược đãi. Obscurus là một loại năng lượng hắc ám ký sinh, có thể gây ra sự hủy diệt khi được giải phóng.

{2} Muggle-born Obscurial là một phù thủy có cha mẹ Muggle, nhưng bị buộc phải kìm nén khả năng phép thuật do bị xã hội hoặc gia đình không chấp nhận, khiến họ phát triển thành một Obscurial.

Ông mỉm cười nói: “Không, tôi là giáo sư ở một ngôi trường.”

“Trường học?”

“Trường dạy phép thuật, nơi dạy những phù thủy nhỏ như cháu cách điều khiển phép thuật.” 

Đôi mắt Riddle mở to đầy kinh ngạc, lần đầu tiên trong suốt cuộc trò chuyện, hắn trông giống một đứa trẻ đúng với tuổi của mình. 

Hắn nghiêng người về phía trước đầy kích động, vội vàng hỏi: “Vậy… vậy nghĩa là – cháu không phải là một kẻ kỳ quái sao? Trên thế giới còn có nhiều người giống như cháu nữa, đúng không? Những năng lực của cháu — cái cách chúng bộc phát mỗi khi cháu bị bắt nạt  không phải là một lời nguyền từ quỷ dữ ạ?” 

Dumbledore vỗ nhẹ vai hắn để trấn an, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Tất nhiên không phải. Đó là tài năng – tài năng bẩm sinh của những phù thủy.”

Ông ngừng lại trong giây lát, rồi nhìn vào mắt Riddle, mỉm cười nói: “Chỉ là trước khi học được cách kiểm soát nó, đôi lúc nó có thể hơi… khó bảo.”

Riddle không hề né tránh ánh nhìn của Dumbledore, như thể không nhận ra sự thăm dò ẩn ý từ ông. Hắn nhìn thẳng vào ông, liên tục gật đầu, nói liến thoắng: “Đúng vậy! Dù Billy lúc nào cũng giành bánh mì của cháu, cháu thề là cháu chỉ muốn dạy cho cậu ta một bài học thôi, rồi con thỏ cưng của cậu ta thì bị treo lơ lửng trên mái nhà… Bà Cole luôn nói cháu đã nguyền rủa Amy và Dennis, nhưng thật ra chúng cháu chỉ đang khám phá trong một hang đá thì gặp nguy hiểm. Họ sợ hãi, còn cháu là người đã đưa họ ra ngoài!”

Khuôn mặt tái nhợt của hắn hơi ửng lên, những ngón tay dài mảnh khảnh xoắn vào nhau như thể không tự chủ, trông Riddle có vẻ vừa sợ hãi, vừa hối lỗi vì những sự việc kỳ lạ mà mình gây ra. 

Giọng Dumbledore trở nên ấm áp hơn nữa: “Không sao đâu. Có những phù thủy nhỏ còn gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều khi bộc phát ma lực. So với họ, những chuyện của cháu chỉ là rắc rối nhỏ. Khi cháu đến Hogwarts, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”

Những lời miêu tả tươi sáng ấy khiến Riddle mơ mộng, hắn thì thầm đầy mong đợi: “Thật tuyệt… Cháu không thể chờ được nữa…”

Sau đó Dumbledore giải thích kỹ lưỡng cho Riddle về cách đến Hẻm Xéo mua đồ dùng học tập, thời gian đến ga King’s Cross để nhập học. Khi ông đề nghị có thể đi cùng Riddle đến Hẻm Xéo, hắn lại hơi do dự. 

Hắn lưỡng lự nói: “Không cần đâu, thưa ông. Cháu muốn đi một mình – ý cháu là… cháu đã quen với việc làm mọi thứ một mình rồi, như vậy cháu thấy thoải mái hơn.”

Dumbledore gật đầu hiểu ý, giọng ông khoan dung và nhẹ nhàng nhắc nhở: “Vậy cháu hãy cẩn thận, vì không phải phù thủy nào cũng thân thiện đâu – nhưng tôi tin rằng sự thông minh của cháu sẽ giúp cháu tránh xa rắc rối.”

Riddle khẽ mỉm cười, nụ cười kiềm chế nhưng rõ ràng lộ vẻ vui mừng khi được khen ngợi.

Cuộc trò chuyện đã gần kết thúc, cả hai bắt tay tạm biệt. Riddle đứng ở cửa, dõi theo bóng dáng Dumbledore rẽ qua hành lang, ông quay đầu lại mỉm cười ra hiệu với hắn, rồi cơ thể biến mất sau vách tường, để lại âm thanh bước chân nhịp nhàng vang lên trong hành lang khi ông đi xuống lầu. 

Tiếng bước chân xa dần, nụ cười trên mặt Riddle cũng dần biến mất, như thể bị một bàn tay vô hình lau đi từng chút, cho đến khi gương mặt hoàn toàn trống rỗng, giống như trước khi Dumbledore xuất hiện.

Lạnh lùng liếc nhìn cuối hành lang, Riddle quay người đóng cửa lại.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế gỗ cứng ngắc, tay khẽ vuốt vuốt phong thư như thể có phần lưu luyến. Vừa nhắm mắt lại, chuẩn bị nhớ lại màn đối đáp đầu tiên với Dumbledore, tự kiểm tra xem có điều gì sơ hở không, thì trong đầu hắn vang lên một tiếng “tinh” giòn tan.

“Chào buổi sáng, ngài Riddle. Lời chào đầu tiên trong ngày dành cho ngài – mong ngài có tâm trạng vui vẻ. Lời chúc đầu tiên dành cho ngài – mong công việc hôm nay thuận lợi. Điều ước đầu tiên dành cho ngài – chúc ngài mãi mãi hạnh phúc và ấm áp.” 

Riddle: “…”

Rõ ràng là giọng nói máy móc không phân biệt nam nữ, vậy mà lại có ngữ điệu lên xuống, cảm xúc dạt dào, như thể chứa đựng chân thành và lời chúc tốt đẹp vô hạn 

Thế nhưng, vừa nghe thấy giọng nói ấy, Riddle lập tức cảm thấy bực bội không thể kìm nén.

“Ồ? Dumbledore đến rồi à?” 

Giọng nói khô khan, cứng nhắc pha trộn với ngữ điệu vui vẻ tạo thành một âm thanh kỳ quái, vang vọng ngay trong thế giới ý thức của Riddle: “Thật đáng tiếc, đã bỏ lỡ một cuộc gặp mang tính lịch sử rồi.”

Riddle điềm tĩnh nói: “Vì bây giờ đã không còn là buổi sáng nữa.” 

“Chưa chính thức bắt đầu nhiệm vụ mà, đến trễ hay về sớm cũng không tính là trốn việc.” Giọng nói ấy chẳng mảy may để tâm.

Riddle nhạy bén hỏi: “Có ai trả lương cho ngươi sao?”

“Ngài đoán xem?”

Riddle – người từng là Chúa tể Hắc ám mấy chục năm, chưa từng bị ai nói năng vô lễ đến vậy – chỉ có thể im lặng: “…” Giữ bình tĩnh nào.

Hắn cũng gần như đã quen với chuyện này. 

Là Chúa tể Hắc ám, sau khi bị chúa cứu thế mà hắn chưa bao giờ để vào mắt đánh bại, linh hồn tan vỡ của hắn bị giam giữa ranh giới sống chết, phải chịu đựng sự giày vò như địa ngục.

Hắn không cảm nhận được thời gian, cũng chẳng còn ý thức rõ ràng về bản thân hay sự tồn tại – thứ duy nhất còn lại là nỗi đau vô tận. Như bị đông lạnh rồi lại quăng vào lửa thiêu đốt, bị đập vỡ rồi nghiền nát, vừa ghép lại thì lại vỡ vụn. 

Nỗi đau ấy áp lên từng mảnh linh hồn bị xé nhỏ, độc lập nhưng cảm ứng lẫn nhau, như thể cả thế giới trút hết ác ý lên người hắn, giẫm đạp, tra tấn, dày vò hắn, còn hắn thì đến cả kêu gào cũng không làm được.

Giữa cơn mê man hỗn loạn, một giọng nói vô cảm vang lên trong hư vô: “Tom Marvolo Riddle, cho ngươi một cơ hội làm lại từ đầu. Điều kiện là hoàn thành nhiệm vụ. Ngươi có đồng ý không?”

Lúc đó, Riddle không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ gì cả – nhưng dù có thể, hắn có lẽ cũng sẽ chọn giống như vậy.

Hắn đồng ý.

Và ngay sau đó – như thể chỉ vừa nhắm mắt lại rồi mở ra, hắn thấy mình trở về căn phòng trong trại trẻ mồ côi nơi đã sống hơn mười năm với linh hồn hoàn chỉnh và khỏe mạnh, cùng toàn bộ ký ức từ khi sinh ra đến khi chết.

Hắn từng nghi ngờ đây chỉ là một giấc mơ, một ảo vọng nảy sinh trong tuyệt vọng. Nhưng tiếng “ting” vang lên trong đầu khiến hắn lập tức tỉnh táo.

“Hệ thống liên kết thành công. Xác nhận ký chủ: Tom Marvolo Riddle ——— chưa hủy dung. Xác nhận mục tiêu: Thăng chức, tăng lương, cưới vợ, bước lên đỉnh cao cuộc đời ——— mở cửa, sưởi ấm trái tim. Xác nhận nhiệm vụ: Chiếm được thiện cảm của Fiona Shafiq, nâng độ hảo cảm lên 100 ——— quà tặng mà số mệnh đưa luôn có cái giá của nó. Xác nhận hình phạt nếu thất bại: Chết thêm lần nữa ——— dù sao thì ngươi cũng quen rồi mà?”

Riddle: “…” 

Hắn nghi ngờ trong quá trình khôi phục linh hồn đã bị trộn lẫn thứ gì đó rất… kỳ quặc. 

Hệ thống giục: “Ngài Riddle, xin xác nhận trong vòng một phút.” 

Riddle cẩn trọng hỏi: “Ý ngươi là sao? Nếu không xác nhận thì sẽ thế nào?”

Hệ thống vui vẻ đáp: “Không ký hợp đồng thì tất nhiên sẽ vô hiệu, như vậy tôi khỏi phải đi làm nữa rồi.” 

“…Ý ta là, ta sẽ ra sao?” Riddle vừa hỏi vừa âm thầm tính toán thời gian. 

“Chết.” Hệ thống trả lời rất đương nhiên và dửng dưng. 

Chết ——— một từ quá nhẹ nhàng. Nghe có vẻ còn dễ chịu hơn cái cảnh quay về chịu đựng cực hình.

Nhưng hắn thà để linh hồn bị nghiền nát thành bụi vụn, cũng không muốn hóa thành hư vô. 

“Xác nhận.” Riddle khẽ nói khi còn đúng năm giây đang đếm ngược.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play