Editor: Moonliz

Mở mắt ra, vẫn là căn phòng quen thuộc ấy. Riddle chợt bật dậy, chiếc giường gỗ hẹp phát ra tiếng “kẽo kẹt” chói tai.

Hắn thở dốc, nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh như sấm sét, chấn động khiến cả cơ thể run rẩy, màng tai cũng bị dòng máu dồn dập xối rửa đến mức đau nhức. Thậm chí tâm trạng hắn lúc này còn kinh hoàng hơn cả đêm hôm đó, khi hắn tung ra Lời nguyền Chết chóc và nhìn cơ thể mình vỡ vụn thành tro bụi.

Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn thực sự nghĩ mình lại sắp chết. Vẫn là cái chết nực cười và trớ trêu như thế.

Trong đầu lại vang lên âm thanh quen thuộc: “Đinh——”

“Mở đôi mắt mơ màng, chỉnh lại y phục, tinh thần phấn chấn, bước đi hiên ngang. Ánh sáng ban mai rực rỡ, chàng trai tràn đầy sức sống, lòng hướng về lý tưởng, ngẩng lên nhìn bầu trời xanh. Hãy nở nụ cười, bắt đầu một ngày mới. Chào buổi sáng, ngài Riddle, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Riddle đấm mạnh vào tường bên cạnh.

Hệ thống nói bằng giọng đều đều nhưng lộ rõ vẻ hả hê đối lập: "Ngài đang giận sao, ngài Riddle? Không phải nên thấy may mắn ư? Nếu chỉ có một cơ hội thôi, tôi đã có thể vui vẻ tan làm rồi. Còn ngài… thì chỉ có thể hóa thành không khí rồi tan biến thôi.”

Riddle rất muốn bắt hệ thống câm miệng, nhưng hậu quả kinh hoàng từ lần trước vẫn còn in đậm trong tâm trí. Hắn chỉ có thể rút tay đã rớm máu lại để che mắt mình rồi hít thở thật sâu.

Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.

Riddle lật người xuống giường, dáng vẻ đoan trang nhã nhặn ngồi xuống chiếc ghế gỗ cứng, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa sổ đối diện. Dù cảnh tượng bệ rạc vừa rồi đã bị hệ thống chứng kiến, hắn vẫn không muốn để bản thân đánh mất phong thái và thể diện.

“Kính thưa hệ thống, có thể phiền ngươi giải thích tình hình hiện tại cho ta được không?” Riddle hỏi một cách lễ độ, không nghe ra chút tức giận nào trong giọng nói.

Hệ thống tỏ vẻ hài lòng: “Đó, như vậy mới đúng, ngài Riddle. Dù lễ độ của ngài càng cao lại càng chứng tỏ ngài muốn giết đối phương, nhưng dù sao ngài cũng không giết được tôi nên tôi vẫn mong ngài đối xử lịch sự với tôi hơn.”

Riddle mỉm cười, kiên nhẫn lắng nghe.

Hệ thống từ tốn nói tiếp: “Vì việc theo đuổi Fiona Shafiq là một nhiệm vụ khó, nên hệ thống vô cùng hào phóng cấp cho nhiều cơ hội. Dĩ nhiên, không thể là vô hạn, dù sao tôi cũng không đi làm từ thiện. Dường như ngài Riddle rất thích con số bảy nhỉ? Vậy thì thật may mắn, ngài có tổng cộng bảy cơ hội, giờ còn lại sáu.”

Riddle không hỏi nếu hết sáu lần thì sẽ ra sao. Hắn nghiền ngẫm từng chữ trong lời hệ thống, rồi mới hỏi: “Tại sao lúc đầu không nói cho ta biết?”

“Ngài không hỏi mà, Riddle.” Hệ thống đáp. “Tặng ngài một lời khuyên thân thiện cuối cùng: Kiêu ngạo là tội đứng đầu trong Thất Đại Tội — mọi sai lầm của ngài đều xuất phát từ sự kiêu ngạo.”

Đồng tử Riddle co lại.

Trong lòng hắn cuồn cuộn cảm xúc, muốn cười lạnh, muốn mỉa mai, muốn chất vấn, nhưng cuối cùng tất cả đều bị nuốt ngược vào trong, như thể chưa từng nghe thấy. Hắn hỏi tiếp: “Cái hệ thống cảm tình đó là gì?”

Hệ thống đáp: “Khi mục tiêu nhiệm vụ là Fiona Shafiq xuất hiện trong tầm mắt ngài, hệ thống cảm tình sẽ tự động kích hoạt, ghi nhận chính xác sự thay đổi cảm xúc của đối phương. Khi mức độ thiện cảm đạt 100 điểm, nhiệm vụ hoàn thành. Một khi mức độ thiện cảm tụt xuống 0, nhiệm vụ thất bại, bị trừ một cơ hội và quay lại điểm khởi đầu ban đầu. Vì khởi điểm của mức độ thiện cảm là 0, nên trong vòng mười phút bắt buộc phải tăng ít nhất một điểm, nếu không cũng tính là thất bại.”

Riddle suy nghĩ từng từ một, bỗng nhớ ra một vấn đề trước đó: “Tại sao lúc đó cô ấy tăng hai điểm thiện cảm, nhưng cuối cùng chỉ còn một điểm? Khoan đã, ‘giá trị âm không được tính’… Chẳng lẽ ban đầu thiện cảm của cô ấy với ta là âm một?”

Hệ thống vui vẻ nói: “Xem ra cuối cùng cái đầu của ngài cũng không phải chỉ để chống đỡ gương mặt tuyệt đẹp kia nữa rồi.”

Riddle bỏ qua lời mỉa mai đó, thắc mắc hỏi: “Tại sao? Ta và cô ấy chưa từng tiếp xúc, sao cô ấy lại có thiện cảm âm với ta?”

Hệ thống cũng tỏ ra ngạc nhiên: “Ngài hỏi tôi làm gì? Tôi là đáp án phía sau sách bài tập chắc?”

Riddle: “…”

Hệ thống tiếp lời: “Ngài đã hơn sáu mươi tuổi rồi đấy, ngài Riddle. Có vấn đề thì phải tự mình tìm cách giải quyết, đừng lúc nào cũng trông chờ người khác.”

Tâm trạng vừa được ổn định của Riddle lại bắt đầu nổi sóng. Hắn xoa thái dương đang giật giật, đổi sang một câu hỏi khác: “Tại sao lần trước ta lại thất bại?”

Dù sao thì hắn cũng đã cư xử hết sức lịch thiệp và phong độ, nếu không được cộng thêm hai ba chục điểm thiện cảm thì chí ít cũng không nên bị trừ tận năm điểm chứ?

Hệ thống lạnh lùng đáp: “Tôi nói rồi, đó là vấn đề của ngài, không phải của tôi.”

Riddle hiểu ra, tất cả những vấn đề liên quan đến thiện cảm đều nằm trong phạm vi nhiệm vụ của hắn, hệ thống sẽ không đưa ra bất kỳ lời giải thích hay trợ giúp nào.

Hắn không dò hỏi thêm, nhắm mắt lại trầm ngâm suy nghĩ.

Trước khi vào Hogwarts, hắn luôn sống trong thế giới Muggle, còn Fiona là hậu duệ của gia tộc thuần huyết, hai người gần như không thể có cơ hội tiếp xúc.

Vậy thì, một người vì sao lại có ác cảm với người mà mình chưa từng gặp?

Riddle càng nghĩ càng rối, rồi bỗng lóe lên một tia sáng trong đầu.

Việc không có thiện cảm với người chưa từng gặp chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Bản thân hắn cũng chẳng có tí cảm tình nào với đám Muggle và sinh vật không phải người. Vậy nên, có lẽ ác cảm của Fiona không nhằm vào hắn, mà là nhắm vào cái nhóm người mà hắn thuộc về.

Nhóm người hắn thuộc về…

Chẳng lẽ cô là một người tin vào chủ nghĩa thuần huyết và ghét bỏ phù thuỷ lai? Nhưng lần đầu gặp mặt chắc cô chưa biết huyết thống của hắn. Hoặc, ngay cả khi không biết, điều đó cũng được hệ thống tính vào thiện cảm khách quan?

Hay không phải vì hắn là phù thuỷ lai, mà vì một yếu tố nào khác?

Hắn còn thuộc nhóm nào nữa?

Giới tính nam? Chẳng lẽ cô thực sự không thích đàn ông?

Riddle định hỏi hệ thống, nhưng nghĩ lại chắc chắn nó sẽ không trả lời, nên tạm thời gác lại vấn đề đó, chuyển sang suy nghĩ điều khác.

Hành vi nào của hắn lúc đó khiến Fiona bị tụt thiện cảm?

Quá nhiệt tình? Cô đã nhận ra ý đồ của hắn?

Riddle rất muốn tự tin khẳng định “không thể nào”, nhưng sau một lần thất bại nhục nhã như vậy, dù có kiêu ngạo đến đâu, hắn cũng buộc phải tính đến mọi khả năng.

Hoặc là… hắn đã cầm hành lý của cô ấy mà chưa xin phép? Những tiểu thư danh giá từ gia tộc quý tộc thường có những sở thích hoặc nguyên tắc kỳ quặc. Thậm chí, cũng có thể chỉ đơn giản là vì cách ăn mặc của hắn không vừa mắt cô.

Riddle thở dài một hơi.

Hắn vẫn hiểu quá ít, không thể đưa ra phán đoán chính xác được.

Sau đó, hắn bắt đầu suy nghĩ về cách thu thập thông tin liên quan đến Fiona.

Trong tình hình hiện tại, tiếp cận cô trên tàu hay khi đến trường đều là chuyện không thực tế. Ngoại hình của hắn chỉ đủ khiến cô cộng thêm hai điểm, mà mức thiện cảm chỉ có một thì rất dễ vì lý do gì đó không rõ ràng mà tụt về con số 0.

Vậy thì, làm thế nào để trong mười phút gặp mặt đầu tiên có thể tăng thiện cảm, mà sau đó trong quá trình tiếp xúc lại không vô tình chạm vào “mìn” khiến bị trừ điểm?

Riddle đã tính toán đi tính toán lại suốt hai ngày, cuối cùng cũng định ra được một kế hoạch.

Vào ngày Dumbledore đến đưa thư báo trúng tuyển, sau khi ứng phó trơn tru bằng lớp vỏ bọc hoàn hảo như lần trước, hắn lập tức lên đường tới Hẻm Xéo, đến cửa hàng đũa phép của Ollivander.

Ollivander trẻ tuổi vừa mới tiếp quản tiệm đũa phép, cũng như bao người trẻ khác, tràn đầy khát vọng và hoài bão. Khi thấy Riddle bước vào, anh ấy lập tức nhiệt tình đón tiếp.

“Chào buổi trưa, cậu phù thủy nhỏ. Nhìn cậu chắc là học sinh mới năm nay nhỉ? Cậu đến một mình để mua đũa phép à?”

Riddle gật đầu, mỉm cười đáp: “Vâng, thưa ngài Ollivander. Tôi thấy quá trình chọn đũa phép rất kỳ diệu và thú vị, thích hợp để tự mình khám phá. Nếu có người lớn đi theo cứ lải nhải bên tai thì thật mất hứng.”

Câu nói ấy của Riddle rõ ràng đã gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Ollivander. Anh ấy lớn tiếng tán thành: “Không thể không nói, cậu là phù thủy nhỏ thông minh nhất mà tôi từng gặp. Phần lớn mọi người chẳng hiểu gì về đũa phép, họ chỉ xem nó như cái khăn lau nhà, cái thìa nấu ăn hay món đồ chơi nghịch ngợm. Nhưng họ không biết rằng, một cây đũa phép hoàn toàn phù hợp với họ có thể ảnh hưởng và thay đổi cả vận mệnh của họ!”

Riddle chợt nghĩ đến cây đũa tử đàn của mình và cả cây đũa phép vĩ đại kia vốn không thuộc về hắn.

Hắn cười lạnh trong lòng.

[Chấp nhận số phận ư? Hắn sẽ xem thử lần này, cây đũa đó liệu có còn không chịu thần phục hắn nữa không.]

Nhưng trên gương mặt, Riddle vẫn tỏ ra bị những lời của Ollivander làm cho rung động, ánh mắt say mê hướng về phía xa xăm.

“Tất nhiên rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng, người có thể chế tạo ra một cây đũa phép độc nhất vô nhị, gắn liền với vận mệnh của một phù thủy thì càng siêu phàm và thần bí hơn, đúng không ạ? Cứ như thể, trong cuộc đời của những phù thủy bình thường hay xuất sắc kia, luôn có bóng dáng của người chế tạo đũa phép ẩn hiện sau lưng — điều đó thật tuyệt vời biết bao.”

Riddle khẽ cười, giọng nói như con rắn độc dụ dỗ Eva ăn trái cấm trong vườn Địa đàng: “Nếu có thể tạo ra một cây đũa phép độc nhất vô nhị, rồi trao nó cho một chủ nhân mạnh mẽ nhất thời đại, để cùng nhau tạo nên một huyền thoại chấn động, thay đổi lịch sử… thì đó chẳng phải là vinh quang tối thượng sao?”

Trong không gian mờ tối, phủ đầy bụi bặm của tiệm đũa phép, đôi mắt xám nhạt của Ollivander bùng lên tia lửa nhiệt huyết điên cuồng trước những lời dụ dỗ mềm mỏng của Riddle.

Kết quả là, Riddle không tốn một đồng knut nào mà vẫn lấy được cây đũa phép của mình và còn nhận được lời mời làm học việc tại tiệm đũa phép từ Ollivander. Trong quãng thời gian trước khi nhập học, hắn có thể ở lại đây để học cách chế tạo đũa phép cùng Ollivander.

Đối với Riddle, tuy mục tiêu chính không phải việc này, nhưng có được kết quả như vậy cũng coi như một niềm vui ngoài dự tính.

Trong những ngày tiếp theo, mỗi ngày Riddle đều băng qua nửa thành phố London, có mặt ở tiệm Ollivander từ sáng sớm, tiếp đón những khách hàng đến chọn đũa phép cùng anh ấy.

Hắn từng vô tình thăm dò xem trước khi hắn đến có ai cùng năm học đã ghé qua chưa, và Ollivander đáp: “Thư báo nhập học đều được gửi đi từ đầu tháng bảy. Dù các phù thủy nhỏ trong giới pháp thuật đã biết mình có năng lực phép thuật từ sớm, phần lớn vẫn chờ nhận thư rồi mới đến mua đũa, cậu đúng là người đến sớm nhất đấy.”

Sau khi đã loại bỏ được những mối lo ngầm, Riddle bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.

Trong thời gian này, Ollivander cũng từng hỏi qua về cha mẹ của hắn. Riddle lảng tránh không nói, mà giả vờ tinh ranh đáp: “Nếu anh có thể đoán được đũa phép của cha mẹ tôi từ cây đũa phép của tôi, thì tôi mới thực sự tâm phục khẩu phục đấy, ngài Ollivander.”

Và như thế, Ollivander dễ dàng bị hắn qua mặt.

Riddle không phải chờ đợi quá lâu. Vào ngày thứ năm kể từ khi hắn đến tiệm đũa phép, người mà hắn chờ đợi theo đúng kế hoạch cuối cùng cũng xuất hiện.

Không phải Fiona Shafiq, mà là Yardley Lestrange, mẹ cậu ta là chị ruột của cha Fiona, hai người là anh em họ. Trong khi chưa thể tiếp xúc trực tiếp với Fiona, thì Riddle mới có thể dò được những thông tin trực tiếp nhất từ Yardley.

Dù là Riddle khi chưa tái sinh, lần đầu tiên rời khỏi trại trẻ mồ côi thì việc làm thân với một cậu bé mười một tuổi lớn lên trong thế giới phù thủy cũng không phải chuyện khó khăn. Còn hiện tại, với năng lực và kinh nghiệm của hắn, chỉ trong vài phút thử đũa phép, hắn đã khiến Yardley xem hắn như người bạn tâm đầu ý hợp.

“Thật đấy, dù mấy năm nay Joscelind luôn giữ kỷ lục ghi điểm cao nhất ở giải Quidditch Anh Quốc thì sao chứ? Rodri mới là tuyển thủ Quidditch đỉnh nhất! Anh ấy dẫn dắt đội Tornado vô địch Cúp Liên minh năm lần liền! Chiêu phản công tự sáng chế của anh ấy ngầu bá cháy luôn…”

Riddle lắng nghe Yardley hào hứng chia sẻ quan điểm của mình, mỉm cười gật đầu: “Chuẩn rồi, so với truy thủ, tầm thủ mới là linh hồn của cả đội.”

Muốn tiếp cận một cậu bé phù thủy tốt nhất là làm gì? Ủng hộ cùng một đội Quidditch, yêu thích cùng một tuyển thủ.

Thật ra Riddle không thích Quidditch, không phải vì hắn kém thể thao, ngược lại, hắn từng tham gia đội Quidditch trường, làm tầm thủ và từng dẫn đội Slytherin giành vài chức vô địch.

Nhưng hắn căm ghét kiểu trò chơi mà chiến thắng lại phụ thuộc vào sự phối hợp của cả đội và càng ghét phải tuân theo những luật lệ lằng nhằng phiền phức. Vậy nên sau khi lên làm Huynh trưởng, hắn viện cớ rút khỏi đội Quidditch.

Hắn muốn chiến thắng và chỉ một mình hắn là đủ.

Sau hai ngày trò chuyện, khi Yardley đã coi hắn như người anh em chí cốt cả đời, Riddle bắt đầu chuyển hướng câu chuyện một cách tự nhiên sang chuyện gia đình của cậu ta.

“Tôi không có anh chị em gì cả. Cảm giác đó cũng không tệ, nhưng đôi khi cũng tò mò. Cậu thì sao, Yardley?” Hai người đang ngồi trong một tiệm kem, Riddle hỏi một cách thản nhiên.

Yardley uống một ngụm soda rồi đáp: “Tôi á? Tôi cũng là con một. Nhưng tôi có một ông anh họ, gã đó là mọt sách, tôi chẳng nói chuyện nổi với anh ấy. Còn có một đứa em họ nữa, nhỏ đó…”

Yardley khựng lại, nét mặt hơi méo mó, như vừa khinh thường, lại như hơi sợ hãi.

Cậu ta lại làm một hơi soda lớn nữa, sau đó ợ một tiếng rõ to: “Nhỏ đó là một kẻ quái dị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play