Editor: Moonliz

Shafiq — cái họ này Riddle rất quen thuộc. 

Sau khi vào Slytherin, để hòa nhập với tập thể và cũng để khám phá thân thế của mình, hắn đã nghiên cứu tất cả gia phả các gia tộc trong thế giới phù thủy. Hắn nhớ rằng Shafiq là một trong hai mươi tám gia tộc thuần huyết, mẹ của bạn cùng lớp Yardley Lestrange cũng mang họ Shafiq trước khi kết hôn. 

Còn Fiona Shafiq, Riddle vắt óc nhớ lại, nhưng chỉ lục lại được vài hình ảnh mờ nhạt — loáng thoáng nhớ cô là bạn học cùng khóa, cùng nhà và là người thừa kế duy nhất còn lại của họ Shafiq. Nhưng sau kỳ nghỉ hè năm thứ năm, dường như cô đã bỏ học.

Lúc đó, hắn hoàn toàn đắm chìm vào việc truy tìm thân thế và chế tạo Trường sinh linh giá, chẳng để tâm đến những chuyện không liên quan, nên cũng không điều tra lý do cô bỏ học. Đến khi hắn chu du rồi quay về Anh để chiêu mộ tay sai, mới phát hiện gia tộc Shafiq đã không còn tồn tại. Hỏi thăm sơ qua, câu trả lời là: trước khi hắn tốt nghiệp, cái họ này đã tuyệt diệt. 

Trong thế giới pháp thuật, chuyện như vậy chẳng có gì lạ — trong số hai mươi tám gia tộc thuần huyết, không chỉ có Shafiq là dần biến mất. Ban đầu cũng chính nhờ vậy mà Riddle thu phục được lòng người của các gia tộc thuần huyết.

Những cái tên quý tộc và địa vị xã hội mà họ tự hào chẳng khác nào con tàu đắm giữa biển khơi, đang chìm dần không thể cứu vãn. Còn tấm ván trôi mà hắn ném ra, dù nguy hiểm, cũng là cơ hội sống duy nhất của họ. Hoặc là cam chịu sống mòn, hoặc là đánh cược tất cả để vươn lên. 

Chỉ là một đám linh cẩu mà thôi. Cơm nhạt rau dưa ở chỗ Dumbledore không hợp khẩu vị của họ, còn khúc xương thịt mà hắn tiện tay ném ra lại khiến họ tranh nhau giành giật. Riddle khinh bỉ nghĩ thầm.

“Ngài Riddle." Hệ thống lên tiếng đều đều: "Nhắc nhở thân thiện: hướng suy nghĩ của ngài đang lệch khỏi đề bài, đề nghị xem lại yêu cầu và quay về chủ đề chính thì hơn.”

Bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, Riddle hơi nhíu mày rồi lại thả lỏng.

Riddle bình thản nói trong lòng: “Ngài hệ thống…”

“Làm ơn đừng phân biệt giới tính.” 

“Cô… hệ thống?”

“Loài người mấy người thật hẹp hòi, hệ thống thì nhất định phải có giới tính à?”

“….” Riddle ngừng lại một lúc, nhẹ nhàng thở ra rồi lấy lại bình tĩnh: “Vậy thì, hệ thống, vì sao điều kiện tiên quyết để ta tái sinh và hoàn thành mục tiêu lại là phải chinh phục trái tim của một cô gái?” 

Điều đó khiến hắn cảm thấy khá nực cười, thà bắt hắn hiến tế linh hồn hay lôi kéo Dumbledore về phe mình còn dễ hiểu hơn cái nhiệm vụ giống như trò đùa này.

“Ngài Riddle, ngài có bao giờ giải thích cho thuộc hạ của mình lý do và hậu quả đằng sau từng mệnh lệnh không?”

Thuộc hạ? Các ngón tay Riddle khẽ động. 

Dường như hệ thống không nhận ra điều đó, vẫn giọng cứng nhắc nói tiếp: “Đừng hỏi hệ thống tại sao. Hãy nghĩ xem ngài có thể làm gì cho hệ thống — đây là lời khuyên chân thành thứ hai tôi dành cho ngài.”

Riddle nhẹ nhàng nghiến răng hàm sau. 

“Tôi biết hiện giờ ngài đang tức đến mức muốn giết tôi, xét đến sức khỏe tinh thần và thể chất của ngài, xin cứ việc không cần nhịn. Dù sao thì những lời chửi rủa sẽ tự động bị tôi lọc bỏ.”

Riddle hít một hơi thật sâu. 

Hắn so sánh một lúc, không rõ là việc Harry Potter liên tục thoát khỏi tay mình khiến hắn tức giận hơn, hay là thái độ hời hợt và thiếu nghiêm túc của hệ thống càng khiến hắn bực bội.

Tuy nhiên, việc linh hồn đã được hoàn chỉnh giúp hắn đủ tự chủ để kiểm soát cảm xúc của mình. Hơn nữa, đúng như hệ thống đã nói, trước một tồn tại vượt khỏi hiểu biết như thế này, hắn tạm thời hoàn toàn không có biện pháp đối phó. Đừng lãng phí sức lực vào những cơn giận vô ích. Riddle tự nhủ. 

Quyết định không để hệ thống làm rối loạn nhịp độ của mình nữa, Riddle bình tĩnh hỏi: “Còn một vấn đề nữa. Hệ thống có quyền can thiệp vào cách ta thực hiện nhiệm vụ không?”

“Không.”

“Vậy thì phiền ngươi im miệng khi ta không cần ngươi xuất hiện, được chứ?” 

Hệ thống trả lời với giọng điệu kỳ quặc: “Dĩ nhiên, như ngài mong muốn, ngài Riddle.”

Giọng nói ồn ào và phiền phức biến mất, thế giới tinh thần của hắn lập tức trở nên riêng tư và yên tĩnh trở lại. 

Khóe môi Riddle khẽ nhếch lên một nụ cười hài lòng, rồi tiếp tục dòng suy nghĩ vừa bị gián đoạn.

Quay lại chuyện của Fiona Shafiq, dù đã học chung Slytherin suốt năm năm, khi lục lại ký ức, Riddle chẳng thể nhớ ra gì rõ ràng về cô. 

Mơ hồ chỉ nhớ đó là một cô gái rất mờ nhạt, mọi mặt đều bình thường — nếu cô có điểm gì nổi bật, chắc hẳn hắn đã chủ động tiếp cận làm quen rồi. 

Giữa hai người gần như không có giao tiếp gì. Riddle nghĩ mãi cũng không nhớ ra nổi họ từng nói với nhau câu nào, càng không có bất kỳ đoạn tương tác nào đáng để phân tích. Tất cả điều đó chỉ cho thấy Fiona Shafiq là một cô gái tính cách hướng nội, trầm lặng, tầm thường, chìm giữa đám đông.

Riddle cau mày. 

Hắn vẫn nhớ đánh giá của hệ thống về nhiệm vụ này — “Món quà mà số phận trao tặng luôn đi kèm cái giá đắt đỏ”, và hắn không tin mình sẽ may mắn đến mức được ăn một bữa trưa miễn phí. Nhiệm vụ này chắc chắn không đơn giản. 

Nhưng với sự tự tin về ngoại hình và thủ đoạn của mình, hắn thật sự không nghĩ việc làm cho một cô gái như vậy yêu mình lại là chuyện gì quá khó khăn. 

Nhất định có điều gì mờ ám ở đây. 

Cô đã có người trong lòng? 

Cô không thích đàn ông? 

Cô theo phe Dumbledore và không chấp nhận chủ nghĩa thuần huyết?

Suy nghĩ một lát, Riddle lại thả lỏng. Dù trong nhiệm vụ này có gài bẫy gì, hắn tin rằng với năng lực của mình, tất cả đều có thể dễ dàng hóa giải. 

Không phải hắn đang kiêu ngạo. Mà bởi vì trong toàn bộ trải nghiệm trước đây của hắn, chưa từng có ai mà hắn muốn lấy lòng và giành được sự tin tưởng lại không thành công — ngoại trừ Dumbledore.

Lúc đó, Dumbledore xuất hiện quá đột ngột khiến hắn sơ hở, để lộ quá nhiều suy nghĩ thật sự. Nhưng lần này, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Chẳng phải Dumbledore cũng đã hoàn toàn không sinh nghi gì sao? 

Việc thành công lừa gạt Dumbledore khiến Riddle không kìm được nụ cười đắc ý và hài lòng. Hắn thật sự rất, rất mong chờ vẻ mặt của Dumbledore khi biết được chân tướng thật sự về hắn — sẽ thú vị đến mức nào đây?

Trước khi năm học bắt đầu, Riddle đã đến Hẻm Xéo để mua đồ dùng học tập cần thiết. Hắn không làm theo lời Dumbledore mà mua đồ cũ — dù trong tay không có đủ tiền, hắn vẫn thành công mua được đồ hoàn toàn mới với giá của đồ cũ. 

Hắn từng nói rồi: Khi hắn muốn được yêu mến, thì chẳng có gì không thể đạt được. 

Khi đi mua đũa phép, Riddle vẫn chọn cây đũa tử đàn như trước kia. Nhìn cây đũa đang tỏa ra luồng khí vui vẻ trong lòng bàn tay, hắn lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa, hắn sẽ mua luôn cây đũa song sinh còn lại, để trừ hậu hoạn triệt để. 

Đến ngày 1 tháng 9, Riddle ăn vận chỉnh tề, kéo theo vali đến ga tàu từ sớm. Hắn như một phù thuỷ nhỏ chính hiệu bước ra từ thế giới phù thủy, bình thản bước lên tàu và tìm một khoang ở giữa để ngồi xuống.

Hắn thi triển bùa Che mắt lên cửa khoang — không phải để ngăn ai đó vào, mà là để cho những kẻ khác biết rằng học sinh mới này đã tự học được thần chú cao cấp.

Rút ra một quyển sách và mở ra trước mặt, Riddle bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ: Nên đợi đến khi vào Hogwarts mới tiếp cận Fiona Shafiq, hay là nhân lúc đang ở trên tàu, tìm cách làm quen trước?

Chưa kịp nghĩ ra đáp án, trong đầu bỗng vang lên một tiếng “Đinh!”. 

[Mục tiêu đã xuất hiện, hệ thống cảm tình tự động khởi động.] 

Từ ngày Riddle cấm hệ thống tự tiện lên tiếng, nó đã im bặt suốt thời gian qua, như thể chưa từng tồn tại. Lúc này lại đột ngột nghiêm túc lên tiếng, khiến hắn bất giác giật mình, lập tức quay nhìn ra ngoài cửa khoang. Một vài học sinh đang chen chúc đi qua hành lang.

Hệ thống tiếp tục: “Mức độ thiện cảm hiện tại: 0. Vui lòng nâng điểm thiện cảm lên ít nhất một đơn vị trong vòng 10 phút, nếu không nhiệm vụ xem như thất bại. Bắt đầu đếm ngược: 599, 598, 597…”

Riddle bật dậy.

“Ý gì đây?” Hắn dùng giọng ra lệnh để chất vấn theo thói quen.

Nhưng hệ thống hoàn toàn phớt lờ, tiếp tục đếm: “565, 564, 563…” 

Áp lực từ đếm ngược khiến thần kinh Riddle căng thẳng cực độ, hắn lập tức mở cửa khoang, quay trái quay phải tìm kiếm.

Ngay lúc đó, một người vừa đi qua bị hắn bất ngờ xuất hiện làm giật mình. Riddle nhận ra đó là Yardley Lestrange, nhưng hiện tại hắn không có thời gian để làm quen.

Không thấy ai giống Fiona, hắn đoán cô đã đi qua đây rồi, nhanh chóng đi ngược lại, lần lượt liếc nhìn vào các khoang bên đường. Nhưng hắn không thể nhớ nổi Fiona trông như thế nào, chỉ có thể loại trừ dần theo trực giác.

“Hệ thống, không thể nói cho ta biết Fiona đang ở đâu sao?” Riddle hỏi thầm trong đầu. 

“432, 431, 430…”

Riddle: “…” Trong lòng chửi thầm một câu tục tĩu. 

“Phát hiện từ ngữ nhạy cảm, giảm thời gian đếm ngược 20 giây: 399, 398…”

Riddle: “…?” 

Không phải ngươi nói ta có thể mắng chửi thoải mái à? 

Không còn thời gian đôi co với hệ thống, Riddle đi một mạch đến cuối tàu vẫn không thấy người, đành phải quay lại, tiếp tục tìm về phía trước.

Khi đi ngang đoạn cửa giữa các toa tàu, trong lúc vội vã, hắn đụng trúng một người đang bước lên tàu.

Người kia vóc dáng nhỏ nhắn, bị một người có dáng cao lớn như Riddle va phải thì loạng choạng lùi về sau. Mà ngay phía sau người đó chính là bậc thang lên toa, một bước hụt thôi là sẽ ngã ngửa ra sau.

Ban đầu Riddle không định để tâm, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua mái tóc màu tro xám đặc biệt, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, hắn lập tức đưa tay ra, túm lấy cánh tay người kia kéo mạnh về phía mình.

Cơ thể nhẹ như lông vũ ngã vào lòng Riddle, khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu có phải đó chỉ là một con búp bê giấy. Nhưng ngay sau đó, chiếc vali tuột khỏi tay cô gái rơi xuống đất, đập trúng ngay chân Riddle. 

Riddle: “!” 

Sự thật chứng minh rằng, cho dù là vị Chúa tể Hắc ám vĩ đại bị đập vào ngón chân cũng đau đến mức phải nghiến răng hít khí lạnh.

Tuy vậy, dù gì cũng là người từng làm Chúa tể Hắc ám, Riddle vẫn kiềm chế được biểu cảm, không để mặt mình vặn vẹo vì đau. Hắn chỉ cố tình nhíu mày nhẹ, lộ ra chút vẻ đau đớn, sau đó cẩn thận đỡ người trong lòng đứng vững, rồi lùi lại hai bước kéo giãn khoảng cách. 

Hắn cúi đầu nhìn cô, giọng dịu dàng đầy quan tâm và áy náy: “Xin lỗi, là tôi bất cẩn. Cậu không sao chứ?”

Trước mặt hắn là một cô gái có mái tóc dài uốn nhẹ màu tro xám rất bắt mắt, đôi mắt xanh biếc nhưng thiếu thần sắc, làn da tái nhợt, môi cũng gần như không còn tí máu nào. Dù nét mặt khá thanh tú, nhưng vì quá yếu ớt, thần thái uể oải, toàn thân cô như một cây nến đang sắp tắt, mờ nhạt, không chút ánh sáng. 

Cô chính là Fiona Shafiq.

Xem ra lúc hệ thống báo “mục tiêu đã xuất hiện”, cô chưa lên tàu, mà là vừa xuất hiện ở sân ga.

Riddle suýt nữa thì nghi ngờ trí nhớ của chính mình, với một màu tóc đặc trưng như thế, sao hắn lại không nhớ ra? Nhưng giờ đây, khi ký ức được khơi lại, hắn còn nhớ ra từng nghe Yardley nhắc đến: cô em họ Fiona của cậu ta vốn có mái tóc vàng, nhưng năm xưa vì một lần bộc phát ma lực suýt mất mạng, sau khi cứu sống thì tóc bạc phai thành màu xám nhạt như hiện giờ.

Có vẻ bị va chạm hơi đau, cô gái trước mặt khẽ nhíu cặp lông mày thanh mảnh, ngẩng đầu nhìn Riddle.

Riddle âm thầm chờ đợi biểu cảm ngạc nhiên quen thuộc hiện lên trên khuôn mặt cô.

Quả nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt hắn trong thoáng chốc. 

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Riddle, tiếng hệ thống dừng lại ở con số 98. 

“Đinh! Mức độ thiện cảm của mục tiêu tăng 2, hiện tại là 1.” 

Riddle thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy kỳ lạ hỏi: “Hệ thống, ngươi học kém môn toán à? Vừa tăng 2 điểm, tại sao hiện tại lại chỉ có 1?” 

Hệ thống trả lời cộc lốc: “Sỉ nhục hệ thống, từ chối trả lời.”

Riddle: “……”

Trước mặt hắn, dù Fiona vừa tăng thiện cảm, nhưng trên mặt không hề có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ mỉm cười nhè nhẹ. 

Cô khẽ nói: “Không sao đâu.” Giọng nói yếu ớt, nhẹ nhàng như gió thoảng, hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài bệnh tật mỏng manh của cô.

Thấy cô muốn cúi xuống nhặt vali, Riddle lập tức chủ động cúi người nhặt lên trước. 

“Để tôi xách về khoang tàu giúp cậu, xem như bù đắp cho va chạm vừa rồi.” Hắn mỉm cười nói. 

Riddle thư thả chờ hệ thống lại thông báo tăng điểm thiện cảm.

Quả nhiên, một tiếng “Đinh!” vang lên trong đầu. 

Quả nhiên không khó. Riddle thầm nghĩ. 

Nhưng rồi —

“Mức độ thiện cảm của mục tiêu giảm 5, hiện tại là -4. Giá trị âm không được tính. Thiện cảm trở về 0. Nhiệm vụ thất bại.”

Cái — gì? 

Riddle tròn mắt không dám tin, nhìn chằm chằm Fiona trước mặt. Hình ảnh trước mắt hắn như bị đóng băng lại, cô vẫn đang mỉm cười, đôi mắt xanh đậm như ngọc dường như còn ẩn chứa chút cảm kích.

Sau đó — thế giới chìm vào bóng tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play