Editor: Moonliz
Tán cây đã che nắng đi, nhưng những giọt mồ hôi nhỏ vẫn không ngừng túa ra trên trán.
Mạnh Tầm dùng mu bàn tay lau nhẹ, đeo lại balô lên vai, lặng lẽ chờ bên kia điện thoại phản hồi.
“Là tôi.” Anh lên tiếng, đầu tiên xác nhận mình chính là Keith, rồi mới nói tiếp: "Đang ở chỗ tôi.”
“Vậy anh đang ở đâu, tôi đến lấy thẻ sinh viên.”
Nếu ở đại lục, Mạnh Tầm sẽ gọi người giao hộ, nhưng cô hoàn toàn không hiểu gì về quy tắc ở Hương Sơn Áo, có những chuyện tưởng chừng như được làm ở đại lục, nhưng lại vô cùng rắc rối và nhiều quy củ ở đây.
Ví như ở đại lục, trèo tường ra khỏi trường học là trốn học, nhưng trèo tường ra khỏi đại học A lại thành vượt biên trái phép.
Cô đang đợi câu trả lời, vì vậy rất chăm chú áp điện thoại sát tai, thở cũng nhẹ.
Nhưng điều chờ đợi lại là tiếng thở đều đều, hơi khinh nhờn vang từ đầu dây bên kia.
Trái ngược với sự do dự hiện tại, khi cô vừa gọi thì anh đã nhận nhanh đến kỳ lạ, như thể đã đoán trước cô chắc chắn sẽ gọi cú điện thoại này.
Giống như cái cách anh viết số điện thoại lên lòng bàn tay cô đêm đó, thản nhiên, điềm đạm và tự tin.
Mạnh Tầm không rõ có phải điện thoại mình bị hỏng không, bên kia quá yên ắng làm cô gọi lại: “Ngài Keith?”
Chưa kịp nghe Lan Trạc Phong trả lời, vai cô bỗng bị ai đó vỗ nhẹ từ phía sau, cùng lúc đó là một giọng nam trong trẻo vang lên: "Mạnh Tầm, sách cô cần đây, lúc nãy trong thư viện, tôi chỉ đùa thôi.”
“Tôi không cần đâu, anh mang về đi.” Dù giọng cô vẫn dịu dàng nhưng lại lạnh lùng hơn.
“Tôi biết cô đang cần gấp mà." Trông Trần Nghị có vẻ hào phóng đưa hai quyển sách cho cô: "Mới nhập học nên các hiệu sách lớn đều hết sạch rồi, hai quyển tiếng Bồ Đào Nha này khá hot đó, cô cứ cầm dùng tạm đi.”
Mạnh Tầm thừa biết ý đồ của Trần Nghị. Đại học không phải nơi bắt đầu của hormone tình yêu, hồi cấp ba đã đầy rẫy các cặp đôi rồi. Tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ chỉ tồn tại khi hormone chưa kịp trỗi dậy thôi.
Khi con người bắt đầu hiểu biết về tình dục, giữa nam và nữ có thêm một đường ranh giới vô hình.
Huống hồ, Trần Nghị có ý đồ rất rõ ràng như biết tên cô từ sớm, còn đến thư viện chặn cô, cô không phải kiểu con gái ngây thơ lớn lên trong nhung lụa, cô đã nhìn quen mặt xấu của lòng người, không dễ bị lừa bởi vẻ bề ngoài.
Mạnh Tầm nhìn hai quyển sách trên tay anh ta, đôi mắt hạnh hơi chớp nhẹ, khuôn mặt trái xoan trắng mịn hơi ngẩng lên, dù có vài giọt mồ hôi, nhưng càng làm nổi bật làn da trắng hồng tự nhiên. Cô nắm điện thoại, giọng bình thản: "Tôi tự đọc bản điện tử được.”
Trần Nghị nghẹn lời.
Anh ta không ngờ tính cách Mạnh Tầm lại cố chấp đến thế.
Anh ta cầm sách rồi lặng lẽ quay người bỏ đi.
Trường học và tuổi thanh xuân là nơi chứa tình bạn trong sáng hay tình yêu chớm nở?
Lan Trạc Phong ngồi bắt chéo chân, ngón trỏ gõ nhẹ từng nhịp lên mặt bàn gỗ, lắng nghe âm thanh từ đầu bên kia.
Cao Trạm rót trà cho anh, định giúp anh nhuận giọng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng tai thì căng hết cỡ.
Thấy anh cầm điện thoại rất lâu, đôi mắt sâu thẳm chẳng đoán được cảm xúc, cuối cùng cũng chịu mở lời: "Được, tôi gửi địa chỉ cho em.”
Cao Trạm cảm thấy, cô gái này đúng là vô cùng bí ẩn, vậy mà có thể khiến cậu ba cầm điện thoại chờ suốt cả đoạn cô nói chuyện với người khác, trong lòng đã thầm thấy bất ngờ, không ngờ lại còn nghe anh hỏi tiếp: "Là sách gì thế?”
Tay Cao Trạm đang rót trà hơi run, dòng nước chệch khỏi miệng chén, nhưng nhanh chóng điều chỉnh cho chuẩn lại.
“Sách gì cơ?” Mạnh Tầm lặp lại câu hỏi của Lan Trạc Phong, rồi mới sực nhớ ra cô vẫn chưa cúp máy Keith lúc nói chuyện với Trần Nghị vừa nãy.
Bên kia, Lan Trạc Phong khẽ “Ừm?”, sau đó cười: “Không có gì.”
“Không có gì” trong tiếng Quảng là “冇事”, Mạnh Tầm âm thầm dịch nghĩa trong đầu.
“Không có gì thì tôi cúp máy đây.” Thỉnh thoảng Mạnh Tầm cũng học tiếng Quảng, cô cố gắng luyện tập để nói ra những câu đơn giản như “cảm ơn”, “xin lỗi”, vốn dĩ cô chẳng cảm thấy có gì buồn cười, bình thường cô vẫn luôn như vậy. Thế nhưng không hiểu sao, khi nghe thấy bên kia khẽ cười, cô lại mím môi, khẽ nói: "Ngài Keith, nhớ gửi địa chỉ cho tôi.”
Nói xong, Mạnh Tầm cúp máy ngay.
“‘Không có gì’…” cô lặp lại cách đọc khi nãy. Đúng mà nhỉ… Anh cười gì chứ?
...............
Tối thứ sáu, trước khi đi ngủ, Mạnh Tầm nhận được tin nhắn từ Lan Trạc Phong. Trong đó có đính kèm địa chỉ.
Cô mở bản đồ Gaode lên xem, phát hiện đó là một tòa nhà cao tầng.
Cô nghĩ, chắc là công ty hoặc nơi làm việc của anh
Mạnh Tầm nhắn lại: [Tôi sẽ đến tìm anh vào lúc ba giờ chiều.]
Sáng hôm sau, cô vẫn mặc áo thun và quần jeans đơn giản. Cô đến phỏng vấn tại một tiệm trà sữa nhưng vì không biết tiếng Quảng nên không được chọn. Buổi trưa, cô trở về ký túc xá, pha một gói mì ăn liền.
Đến 1 giờ rưỡi chiều, cô đeo ba lô, bắt xe buýt đi theo địa chỉ trong tin nhắn của ngài Keith.
Sau khi bỏ tiền lên xe, Mạnh Tầm tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Mọi người xung quanh đều nói tiếng Quảng mà cô không hiểu, khiến cô như lạc vào một làn sương mù dày đặc. Cô ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng lúc đó, chuông báo thức trên điện thoại vang lên, là báo hiệu kết thúc giờ nghỉ trưa. Cô vội vàng tắt nó đi. Khi mở màn hình ra, vì vừa rồi mở tin nhắn để xem địa chỉ nên trên màn hình vẫn còn dừng lại ở cuộc trò chuyện với Keith.
Không hiểu sao, cô lại nhớ về đêm hôm đó.
Không chỉ là giọng nói, mà còn có cơn gió khẽ thổi qua, những chiếc lá đong đưa, màn đêm mờ ảo và cả biểu cảm của người ấy.
Cô không thể phủ nhận rằng anh có khí chất rất mạnh mẽ. Dù chỉ là một nụ cười nhẹ cũng mang theo sức rung chuyển lòng người.
Là cô đã nói rằng họ sẽ không gặp lại.
Thế mà bây giờ, cô lại đang trên đường đi tìm anh.
Chỉ vì một câu nói “sẽ liên lạc” của anh.
Và cả dãy số ghi trong lòng bàn tay cô.
Sự điềm tĩnh, chắc chắn mà anh thể hiện đêm đó khiến cô cảm thấy ngài Keith như có thể kiểm soát mọi thứ trong tay, ung dung tự tại, đoán trước tất cả.
Cô muốn hỏi tại sao anh lại nhặt được thẻ sinh viên của cô, nhưng khi vừa định hỏi thì lại nhớ ra là do trong lúc cô gọi điện cho mẹ khi lười biếng, cô đã nghịch nó rồi làm rơi mất. May mắn là anh nhặt được. Nếu như là nhân viên phục vụ khách sạn hoặc người quản lý đã đưa cô lên phòng hôm đó, thì không biết họ sẽ lấy thẻ sinh viên của cô ra để dựng nên lời đồn gì nữa, bây giờ khi cô nhớ lại mới thấy mỗi câu nói của người quản lý đó toàn là ẩn ý.
Không đúng… cô điên rồi.
Sao lại có thể cảm thấy may mắn khi thẻ sinh viên của mình rơi vào tay Keith được chứ?
Rõ ràng đêm đó anh còn có định kiến với cô.
Chiếc xe buýt dừng lại cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn ấy. Cô cầm lấy ba lô bước xuống xe, đôi giày vải cũ dẫm lên mảnh đất đắt đỏ của Hương Sơn Áo. Chiếc xe buýt lướt qua phía sau rồi nhanh chóng rời đi.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên tòa nhà cao ngất trước mắt.
Bao nhiêu tầng vậy nhỉ? Cô chẳng thể biết được.
Ánh mặt trời vẫn quá chói chang, khiến cô không nhìn rõ, chỉ biết là rất cao. Nơi đó xa vời vợi, khó mà với tới.
Trên mặt kính toàn tòa nhà phản chiếu lấp lánh, nổi bật mấy chữ lớn: Công ty Mistralis.
Cô siết chặt quai ba lô, bước vào tòa nhà, tiến về phía quầy lễ tân.
“Chào chị, tôi đến tìm ngài Keith.”
Chiếc áo thun cô mặc là cỡ XS, vóc người mảnh khảnh nhưng sống lưng lại thẳng tắp.
Lễ tân rất chuyên nghiệp, mỉm cười đáp: "Chào cô Mạnh, mời cô đi theo tôi.”
Mạnh Tầm tò mò hỏi: "Chị biết tôi ạ?”
“Không phải vậy." Chị lễ tân cười: "Tổng giám đốc đã dặn trước, nói hôm nay sẽ có một cô bé nói tiếng phổ thông, họ Mạnh, đến tìm anh ấy, bảo tôi dẫn cô lên thang máy.”
Nói xong cô ấy quẹt thẻ, nhấn nút thang máy, đưa tay mời Mạnh Tầm bước vào, rồi nói tiếp: "Tổng giám đốc ở tầng cao nhất, tôi đã quẹt thẻ rồi.”
Cửa thang máy khép lại, Mạnh Tầm nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt kim loại sáng bóng của thang.
Cô gái nói tiếng phổ thông…?
Anh lại dùng cách đó để miêu tả cô với người khác à.
Thật kỳ lạ.
"Nói tiếng phổ thông” cũng trở thành một đặc điểm để nhận diện con người từ khi nào vậy nhỉ?
Còn “cô bé”… có nghĩa là gì? Là gọi thân mật cho “em gái” à?
Thang máy đến tầng cao nhất. Khi cửa mở ra, chú Tuấn, người chú hay đi cùng ngài Keith mỉm cười bước tới: "Cô Mạnh, mời cô theo tôi.”
“Cảm ơn, ngài Keith đang ở trong đó ạ?”
Chú Tuấn cảm thấy buồn cười, đoán được chắc Mạnh Tầm vẫn chưa biết tên thật của Trác Phong nên lúc nào cũng gọi là “ngài Keith”.
“Đúng vậy, ngài Keith đang ở bên trong.”
Nói rồi, chú ấy đẩy cửa ra.
Là cửa đôi, được mở từ hai bên vào trong.
Tầm mắt cô lập tức bị thu hút bởi những khung cửa sổ sát đất khổng lồ. Đối diện là những tòa cao ốc khác sừng sững. Ánh nắng ba, bốn giờ chiều chiếu thẳng vào phòng. Cô thu ánh nhìn lại, bắt đầu quan sát bố cục tổng thể của văn phòng.
Không phải là phong cách trắng đen xám hiện đại thường thấy, mà là hơi hướng Trung Hoa cổ điển.
Có vách ngăn mờ mờ sau lớp cửa kính, chiếc bàn dài làm từ gỗ cao cấp, tông màu nâu lạnh, ghế gỗ cùng tông. Phía sau bàn là giá sách gỗ chạm trổ tinh xảo kéo dài từ trần xuống sàn, chất liệu và màu sắc thống nhất.
Giữa phòng còn có một tấm bình phong, ngăn cách khu vực tiếp khách với ghế sofa. Phía sau đó là một không gian bằng kính, bên trong đặt một tiểu cảnh suối nước nhỏ đang chảy róc rách.
Mãi đến khi bước vào, Mạnh Tầm mới phát hiện ba mặt của căn phòng đều là cửa kính sát đất. Bên đối diện ghế sofa là một mảng tường kính trồng đầy cây xanh.
Cô mơ hồ cảm thấy, chắc Keith là người rất coi trọng phong thủy.
Chú Tuấn khép cửa lại, ánh mắt cô cũng chuyển hướng, nhìn sang bên phía cửa sổ đang mở hé. Cửa kính ở đó thiết kế trượt nửa tấm, đang để mở.
Anh đứng đó, xoay lưng về phía cô, hơi cúi người, đang chăm chú viết thư pháp trên bàn.
Gió thổi qua, làm lọn tóc dài sau gáy của anh khẽ bay, cứ như có cảm ứng, tay cầm bút lông dừng lại, anh quay đầu nhìn về phía này. Sau đó, anh đặt bút xuống bàn, xoay người bước chậm rãi về phía cô.
Anh mặc áo ghi-lê vest, tóc hơi dài chải ngược ra sau. Khi đứng trước không gian Trung Hoa trang nhã ấy, anh như một khối ngọc điêu khắc hoàn mỹ.
Anh bước đi, chậm rãi tiến lại gần cô.
Chỉ là lời mở đầu vừa cất lên, lại vô cùng khó nghe: "Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Sao lại chọn câu đó để bắt chuyện nhỉ?
Chỉ vì cô từng nói: “Tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa” à?
“Ngài Keith, làm phiền rồi." Mạnh Tầm siết chặt quai ba lô, ngừng lại trong giấy lát rồi chìa tay ra, lòng bàn tay nhỏ gầy: "Phiền anh trả lại thẻ sinh viên cho tôi.”
“Trả lại?” Anh bật cười: "Nói cho đúng, tôi đâu có ăn cắp đồ của em. Tôi chỉ nhặt được và giữ giúp em mà thôi.”
Lan Trạc Phong nói từng chữ từng cụm rõ ràng bằng tiếng phổ thông, tuy không chuẩn, nhưng lại rất dễ nghe.
Không ngờ một người có vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm nghị như ngọc khối, cũng có mặt thế này. Quả nhiên, con người không thể chỉ nhìn vào vẻ ngoài.
Mạnh Tầm vừa nghe anh nói vừa bị anh nhìn. Vì mới mười tám tuổi nên không tránh khỏi việc hơi căng thẳng, cô buột miệng nói: "Ngài Keith trông không giống loại người đó.”
Lan Trạc Phong hỏi lại: "Loại người đó là loại người nào?”
Loại người đó… là người nào chứ?
Mạnh Tầm cứng họng. Cô vừa nói quá nhanh rồi.
Cô giả vờ vuốt vuốt mặt kính bên cạnh tiểu cảnh suối nước.
Ai thông minh cũng biết, cô đang né tránh, muốn chuyển chủ đề.
Một lúc sau, ánh mắt của Lan Trạc Phong vẫn dừng lại trên người cô.
Mạnh Tầm khựng lại, rõ ràng ánh nhìn này không có ý nhượng bộ.
Cô đành nói: "Nếu tôi nói sai thì xin lỗi anh vậy.”
“Xin lỗi thì không cần." Anh lại giống như đặt sự tò mò của mình vào sai chỗ, cố chấp đòi cô nói rõ: "Em nói thử xem.”
Mạnh Tầm cúi đầu, chỉ có thể giải thích: "Tôi không ngờ ngài Keith cũng là người thích bắt bẻ câu chữ.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lan Trạc Phong thoáng hiện lên ý cười.
Mạnh Tầm không dám nhìn thẳng vào anh nữa.
Tay cô vẫn đặt trên mặt kính tiểu cảnh, nhìn dòng nước đang phun lên bên trong, tia nước mạnh mẽ. Nhân lúc anh chưa đáp lời, cô nhanh chóng lảng sang chuyện khác, buột miệng nói: "Dường như người ở đây ai cũng tin vào phong thủy.”
“Người ở đây?” Lan Trạc Phong hỏi: "Em còn gặp ai coi trọng mấy thứ này nữa?”
Vậy là anh ngầm thừa nhận đây đúng là phong thủy rồi?
“Là hôm đó ở Uy Thế.” Nhắc đến Uy Thế, câu nói của Mạnh Tầm khựng lại, cô mím môi nói: "Tôi nhớ hôm đó người con trai thứ ba của nhà họ Lan cũng có mặt. Nghe nói anh ta rất coi trọng phong thủy, đến đâu cũng phải thảm đỏ đón tiếp, đài phun nước cao bao nhiêu cũng phải chuẩn bị sẵn.”
“Ồ?” Lan Trạc Phong nhướng mày, cười nhẹ: "Người con trai thứ ba của nhà họ Lan á?”
—— "Gì mà người con trai thứ ba, người ta gọi là cậu ba!"
Lời của bạn cùng phòng Từ Tiểu Mi lại vang bên tai.
Chợt nhận ra rất có thể Keith cũng quen người đó, Mạnh Tầm vội đổi lời: "Tôi chỉ gọi đại thôi, không quen anh ta, nhưng nghe nói ai cũng gọi là cậu ba. Anh là người bản xứ, chắc cũng biết nhỉ?”
Trong đôi mắt sâu của người đàn ông ánh lên nụ cười không rõ nghĩa, Mạnh Tầm chỉ cảm thấy anh cười thật khó hiểu.
“Sao vậy?” Thấy anh cười như thế, lại nhớ lời Từ Tiểu Mi từng nói — nhà họ Lan là một trong những gia tộc có thế lực nhất ở Hương Sơn Áo. Nếu Keith đi kể lại việc cô gọi người ta là 'người con trai thứ ba' thì chẳng phải là rất xấu hổ ư? Mạnh Tầm bối rối: "Anh… đừng nói là anh thật sự quen biết anh ta nhé?”
“Sao tôi lại quen cậu ba nhà họ Lan được.” Lan Trạc Phong ngồi xuống ghế sofa một cách tự nhiên: "Đừng nói về người không liên quan nữa. Uống trà đi.”
Anh vừa nói vừa pha trà theo kiểu rất công phu: tráng ấm, cho trà, rửa trà, hãm trà, rót ra, chia đều.
Khi nước trà màu nâu chảy vào chiếc chén ngọc trắng tinh xảo, Mạnh Tầm mới cúi đầu nhìn làn khói trắng đang bốc lên từ miệng chén.
Chỉ là nửa phút ngắn ngủi, nhưng Mạnh Tầm lại nhớ mãi không quên.
Anh thao tác một cách mượt mà, dứt khoát, những ngón tay thon dài, rõ khớp điều khiển chiếc tách chuyển động, trà xoay trong nước nóng, dần dần nở ra, hương trà lan tỏa.
“Nếm thử xem.” Lan Trạc Phong đưa chén trà cho Mạnh Tầm.
"Em là người ở đâu vậy?”
“Bình thường có thích uống trà không?”
Uống trà là thú vui của người giàu.
Mạnh Tầm làm gì có cái dư dả đó để mà hưởng thụ.
Còn quê quán? Cô không định nói nhiều.
Thậm chí hai người còn chưa thể coi là bạn, không cần thiết phải tiết lộ quá nhiều.
Cô nâng chén, nhấp một ngụm nhỏ, làn khói nhẹ bay lên làm đôi mắt vốn linh động của cô thêm phần long lanh. Cô phồng má thổi nhẹ miệng chén, hơi nước trắng mờ lan sang phía Lan Trạc Phong.
Khói tan, anh nhìn cô. Đúng lúc đó, cô cúi đầu xuống uống trà.
“Ngon thật." Mạnh Tầm thổi nguội chén trà rồi uống một hơi cạn, khách sáo đến mức hời hợt: "Ngài Keith, lát nữa tôi còn có việc, phải quay về trường.”
Ý ngoài lời: Anh nên trả lại thẻ sinh viên cho tôi rồi đấy.
Nếu lúc này chú Tuấn có mặt, e rằng lại phải cảm thán sự vô tư, gan dạ của tuổi trẻ. Phải biết rằng, ở Hương Sơn Áo này, có mấy ai có thể khiến cậu bé rót trà? Lại có bao nhiêu người tốn biết bao công sức chỉ để được gặp mặt anh một lần, trong khi cô lại đứng không yên, ngồi không vững, chỉ mong rời đi càng sớm càng tốt.
“Sắp đến giờ ăn tối rồi, hay là cùng đi ăn một bữa nhé?” Lan Trạc Phong như tuỳ tiện hỏi.
Theo lý thì anh đã nhặt được thẻ sinh viên của cô, cô mời một bữa cơm là chuyện phải lẽ. Nhưng Mạnh Tầm lại không muốn có dính líu với ai cả. Dù có bị cho là vô lễ, là không biết điều, cô cũng chỉ muốn lấy lại thẻ rồi về trường ngay.
“Mai sáng tôi phải học lớp tự học sớm.” Mạnh Tầm từ chối khéo.
“Tôi sẽ đưa em về trường trước chín giờ.”
“Ngài Keith,” Mạnh Tầm cúi đầu, khuôn mặt trắng trẻo, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không hèn mọn, từ tốn nói ra một câu: "Tôi muốn về trường.”
Dễ dàng nhận ra, cô không hề muốn nán lại.
Chỉ bởi vì cô nói cô muốn.
Cô muốn — chỉ vì cô muốn thôi.
Lan Trạc Phong đành bỏ vũ khí xuống rồi đầu hàng, từ bỏ bữa tối đã lên kế hoạch từ lâu nhưng không thành công: "Vậy để tôi đưa em về trường.”
Mạnh Tầm còn định từ chối.
Nhưng anh đã nâng chén trà trước mặt lên, uống cạn một hơi như quyết định dứt khoát: "Đạo đãi khách, để tôi đưa em về. Đừng từ chối nữa.”
Mạnh Tầm đành phải đồng ý.
Từ chối nữa thì lại thành ra kiểu cách, khách sáo quá mức.
Cô cứ tưởng Keith sẽ tự lái, không ngờ người lái lại là chú Tuấn, còn hai người họ ngồi ghế sau.
May mà vậy, cô thở phào nhẹ nhõm. Nếu chỉ có hai người, thì không biết sẽ ngượng ngùng cỡ nào.
Trên đường không ai nói gì. Gần đến cổng trường, Mạnh Tầm rướn cổ nhìn ra ngoài, học theo Lan Trạc Phong gọi chú Tuấn, nói: "Phiền chú Tuấn cho tôi xuống ở ngã rẽ này ạ, đi thêm chút nữa là phải dùng thẻ ra vào rồi ạ.”
Xe dừng dưới bóng cây như cô yêu cầu.
Chú Tuấn xuống xe trước để mở cửa cho Lan Trạc Phong, định vòng qua mở cửa cho Mạnh Tầm thì cô đã tự mở rồi
Mạnh Tầm quay người, khách sáo nói cảm ơn: "Cảm ơn hai người đã đưa tôi về.”
Hai người — ý chỉ ngài Keith và chú Tuấn.
“Đợi đã.” Lan Trạc Phong liếc nhìn chú Tuấn, người kia quay lại ghế lái.
Mạnh Tầm dừng bước: "Có chuyện gì sao, ngài Keith?”
Lan Trạc Phong vòng qua đuôi xe, đi đến bên cạnh cô. Anh cao hơn cô rất nhiều, khi cúi đầu nhìn xuống, anh thấy cằm cô nhỏ nhắn, lông mi cong dài hơi lay che đi đôi mắt sáng, anh thu ánh mắt khỏi khuôn mặt cô, sau đó nhận túi đồ từ tay chú Tuấn, đưa cho cô, giọng nói ấm áp: "Tặng em, mong là có ích cho em.”
Túi không bị đóng kín, nhìn từ miệng túi có thể thấy bên trong là vài quyển sách.
“Cái này là…?”
“Mở ra coi đi.”
Mở ra coi đi trong tiếng Quảng có nghĩa là mở ra xem. Mạnh Tầm âm thầm tự dịch trong lòng.
Cô nhận lấy, rút ra nhìn thử, trong mấy quyển sách có hai quyển khiến mắt cô ánh lên vẻ ngạc nhiên vui mừng: “[Aprender Português] (Học tiếng Bồ Đào Nha) và [Português XXI] (Tiếng Bồ Đào Nha thế kỷ 21), sao anh biết tôi cần hai quyển này?”
Lan Trạc Phong không nói gì, chỉ giơ ngón cái và ngón út tay trái lên thành ký hiệu số 6 rồi đặt lên bên tai như đang nghe điện thoại.
Ánh hoàng hôn cuối ngày nhảy nhót trên vai anh, mái tóc dài vừa phải được chải gọn ra sau. Dưới lớp da khôi ngô tuấn tú kia là một kết cấu xương mặt vô cùng hoàn hảo. Gió nhẹ thổi qua làm tóc anh hơi rối, con ngươi ánh lên màu nâu mê hoặc dưới ánh chiều tà, đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước, khóe môi khẽ cong, vẻ lười biếng lại dễ dàng khiến người ta rung động.
Mạnh Tầm thu ánh mắt về, lúc này mới hiểu anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại giữa cô và Trần Nghị.
Không có gì quá riêng tư, cũng không đột ngột, chỉ là những quyển sách cô đang rất cần thôi.
Đối mặt với Keith luôn giữ nụ cười ôn hòa và phong thái nhã nhặn vừa đủ trước mắt, khiến cô cảm thấy nếu từ chối thì chẳng khác nào không biết điều. Dù sao cũng chỉ là vài quyển sách, trùng hợp là thứ cô cần, nên cô nhận lấy và cảm ơn.
Cô cầm sách rồi quay người, đi vòng qua khúc đường, biến mất sau góc rẽ, bước vào cổng trường.
Chú Tuấn và Lan Trạc Phong vẫn đứng dưới bóng cây.
“Ngài Keith à." Chú Tuấn gọi anh.
Lan Trạc Phong liếc mắt nhìn chú Tuấn, biết ngay chú ấy đang bắt chước cách Mạnh Tầm gọi mình, nhưng không lên tiếng đáp lại.
Chú Tuấn nghiêm túc hơn, nói: "Có thể cô ấy vẫn chưa biết tên thật của cậu.”
Cũng không biết cậu là ai.
“Đúng vậy.” Lan Trạc Phong ngồi vào ghế sau, day day ấn đường, bất đắc dĩ: "Chú biết cô ấy gọi tôi là gì sau lưng không?”
“Là gì?” Chú Tuấn lái xe, mắt nhìn về phía trước hỏi.
“Cô ấy gọi tôi là người con trai thứ ba.”
Tay lái của chú Tuấn hơi lệch đi, không nhịn được bật cười, khóe môi nở nụ cười: "Đúng là thú vị thậg. Bảo sao lại khiến cậu chú ý.”
“Chú ý á?”
“Chẳng lẽ không đúng à?”
“Chú nói nhiều quá.” Lan Trạc Phong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bóng dáng Đại học A thoáng qua, rồi thu ánh mắt về.
Chú Tuấn vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm: "Gặp được người thú vị như thế thì cũng thêm ít niềm vui ngắn ngủi, đó cũng chẳng phải chuyện xấu.”
Nói xong, chú ấy liếc qua gương chiếu hậu, nhìn khuôn mặt Lan Trạc Phong.
Anh khép nhẹ mắt, nhưng yết hầu khẽ chuyển động đã bán đứng sự tỉnh táo giả vờ ấy.
.............
Trở về ký túc xá, Mạnh Tầm không chờ nổi mà mở ngay những quyển sách Lan Trạc Phong đưa.
Cô muốn nhanh chóng học tốt tiếng Bồ Đào Nha, còn các môn chuyên ngành thì cô luôn tổng kết lại vào, sẽ không để bị ảnh hưởng.
Không ngờ khi mở sách ra, không chỉ bìa sách hơi ngả vàng, mà ngay cả mép giấy cũng đã bạc màu theo thời gian.
Mạnh Tầm tiện tay lật vài trang, ngón tay được cắt tỉa gọn gàng nhẹ nhàng mở trang đầu tiên.
Trên đó có dòng chữ viết bằng mực đen nguệch ngoạc:
—— Keith.
Thì ra tên tiếng Anh của anh viết như vậy….....
Mạnh Tầm khẽ ho một tiếng, dùng móng tay gãi nhẹ bên má mình, ôm sách nằm lên giường, lật trang tiếp theo, trong khoảnh khắc ánh mắt cô khựng lại: thì ra sách dày cộp, cũ kỹ, ngả vàng là bởi vì mỗi trang đều có chủ nhân cũ dùng bút nước màu đen ghi chú lại những điểm quan trọng.
Từ Tiểu Mi chưa về, Mạnh Tầm chỉ bật đèn đầu giường bên phía mình.
Cô co chân, đặt sách trên đầu gối, chăm chú đọc.
Lá cây ngoài cửa sổ khẽ lay động.
Hiếm khi Mạnh Tầm lơ đãng, trong đầu nghĩ: có lẽ đây là sách của anh ngày xưa, là những kiến thức anh từng học và ghi lại.
Vậy thì… những quyển sách này, hình như cô quên hỏi, có cần trả lại không?
Dù sao thì sách cũng cũ thế này rồi, có lẽ anh cũng không cần nữa.
Giống như hiện tại cô cũng không còn giữ sách giáo khoa cấp ba nữa.
Thế nên Mạnh Tầm nghĩ rằng chắc anh không cần. Tự mình quyết định mà không hỏi thêm.
Không ngờ, trước khi ngủ, cô lại nhận được một tin nhắn: [Cô Mạnh, đọc xong nhớ trả lại sách nhé.]
Cô gọi anh là “ngài Keith.”
Còn anh lại gọi cô là “cô Mạnh.”