Editor: Moonliz
Chỉ là bầu trời đêm lúc bảy tám giờ tối, vậy mà lại tĩnh lặng đến lạ lùng.
Giọng giảng bài dịu dàng của Anne về tiếng Bồ Đào Nha vẫn còn văng vẳng bên tai, lần đầu tiên cô mất tập trung trong khi học, cúi đầu nhìn chuỗi số trong lòng bàn tay.
Mực đen viết thành một dãy số đơn giản, nhưng nét chữ lại phóng khoáng giống hệt với người đã viết ra nó.
Cô đang tự hỏi rốt cuộc mình đã đánh rơi cái gì mà khiến anh có thể khẳng định đến thế.
Cô lại nhớ đến lúc anh quay người bước lên xe, gió rất lớn, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh thoảng qua trong gió. Cổ áo sơ mi bị gió thổi tung, những lọn tóc hơi dài cũng bị thổi bay, anh lên xe ngồi ghế sau, dưới sự cung kính của tài xế đeo găng tay trắng.
“Keith đến đây có làm phiền em không?”
Anne đóng sách lại sau khi giảng xong phần kiến thức cuối cùng, đứng dậy lấy một hàng socola từ trong tủ đưa ra rồi cho Mạnh Tầm: "Hôm nay nó nói cũng khá nhiều, bình thường nó không thích nói chuyện đâu.”
Mạnh Tầm nhận lấy socola, cảm ơn rồi nói: "Là em đã làm phiền buổi gặp gỡ thứ năm giữa cô Anne và ngài Keith ạ.”
“Sao lại thế? Món điểm tâm em làm ngon thế cơ mà.” Anne như sực nhớ điều gì đó, hỏi: "Dạo này em còn làm thêm ở hiệu sách không?”
Không biết tại sao cô Anne lại đột nhiên nhắc đến chuyện hiệu sách, Keith đã nói dối để giúp cô, cô không thể để cô Anne hiểu nhầm mãi được, bèn giải thích: "Lúc đầu hiệu sách nói nếu tìm được người làm lâu dài thì sẽ không cần em nữa, mấy hôm trước họ đã tuyển được rồi ạ.”
“Ồ…” Dường như cô Anne hơi tiếc nuối thay cô: "Cô còn định nhờ em mượn giúp vài cuốn sách tiếng Bồ ở hiệu sách để đọc thêm, tuần sau cô lại dạy tiếp. Nhưng không sao, em có thể mượn ở thư viện hoặc tuần sau cô sẽ tìm cho em.”
Lúc này Mạnh Tầm mới nhận ra mình đã hiểu nhầm ý của Anne, vội vàng nói: "Em tự đến thư viện mượn cũng được ạ, cảm ơn cô.”
“Hình như em rất sợ bị người khác giúp đỡ.”
Mạnh Tầm đúng là như vậy.
Cô không thích mang ơn ai, cũng không thích làm phiền người khác, vì trước đây bà ngoại từng nói cô là đứa phiền phức, gánh nặng. Mãi đến khi lớn lên, giành được nhiều học bổng trong những năm trung học, bà ngoại mới bắt đầu có thiện cảm với cô.
Nhưng cô chưa từng trách bà ngoại, dù sao thì bà ngoại cũng đã không đồng ý khi mẹ và ba cô đến với nhau.
Cô mang trong mình dòng máu của người con gái mà bà ngoại yêu thương, nhưng cũng mang dòng máu của người đàn ông mà bà ngoại hận thù.
“Hãy thử học cách đón nhận lòng tốt của người khác." Anne bóc một viên socola đưa cho Mạnh Tầm: "Người thật lòng thích em, sẽ thích được em làm phiền.”
Mạnh Tầm nhận lấy socola, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Vỏ socola vụn dính lên ngón tay, cô đứng dậy đi rửa tay, thì lại thấy chuỗi số kia hiện rõ trong lòng bàn tay.
—— “Em sẽ liên lạc với tôi. Nghĩ xem, em đã đánh rơi cái gì?”
Lời ẩn ý đó khiến người ta bực bội.
Mạnh Tầm chỉ còn cách lấy điện thoại ra, ghi dãy số đó vào mục ghi chú.
“Tại sao em lại thích tiếng Bồ Đào Nha vậy?”Giọng Anne vang lên từ phía sau. Bà ấy đang bận rộn với mấy lọ dưa chua của mình, mùi của nó khá nồng.
Mạnh Tầm vừa lưu số xong vừa thẳng thắn nói: "Em chỉ muốn tìm mấy công việc dịch thuật, như vậy sẽ kiếm tiền nhanh hơn.”
“Ồ, như vậy cũng rất tốt.” Anne nói với giọng đầy suy nghĩ: "Nếu em gái của Keith mà cũng chăm chỉ như em thì tốt biết mấy.”
"Ngài Keith có em gái ạ?”
“Con bé là một con nhóc nghịch ngợm, Keith không muốn để ý đến con bé — không đúng, phải nói là thằng nhóc chẳng muốn để ý đến bất kỳ cô gái nào. Bà của thằng bé đã phát chán vì chuyện này rồi.” Anne ngửi ngửi mùi dưa muối đang lên men, không phân biệt được là tốt hay xấu: “Cho nên hôm nay cô mới nói Keith nói nhiều thật đấy, nó chịu nói chuyện với em làm cô thấy rất ngạc nhiên. Em xem thử mùi vị của món dưa này có ổn không giúp cô nhé?”
Mạnh Tầm nghĩ có lẽ chỉ vì anh vẫn còn nhớ chuyện tối hôm đó, mà tối hôm đó cũng chẳng có gì tốt đẹp hoặc anh chỉ muốn xin lỗi… nên mới chịu nói chuyện nhiều hơn với cô.
Mạnh Tầm quay người đi đến chỗ Anne, bà ngoại cô cũng thích làm dưa muối, cô ngửi thử rồi nói: “Đúng rồi, chính là mùi này. Ủ thêm chút nữa thì chẳng bao lâu là ăn được rồi ạ.”
“Giờ em không làm thêm ở hiệu sách, tiếng Bồ cũng chưa học xong, em định làm gì tiếp theo?”
“Em vẫn chưa nghĩ ra.”
“Cô muốn giới thiệu em đến một chỗ, không biết rm có muốn không. Không vất vả nhưng tiền lương khá ổn.”
.............
Tối qua Mạnh Tầm và cô Anne nói chuyện từ chuyện trên trời đến dưới đất, đến tận khuya mới được Anne sắp xếp cho xe đưa về trường.
Sáng thứ sáu, cô lên lớp sớm, ăn trưa xong thì quay về ký túc xá, lúc lấy ba lô chuẩn bị đến thư viện thì đã là ba bốn giờ chiều. Tối qua Anne đã kết bạn với cô trên mạng xã hội, tiện thể gửi luôn hai cuốn sách tiếng Bồ mà cô sẽ cần dùng, bảo Mạnh Tầm đến đại học A mượn.
Mạnh Tầm đến thư viện của trường, tìm được hai cuốn sách mà cô Anne nói theo hướng dẫn.
Vừa định đưa tay lấy thì không ngờ đã bị người đối diện lấy mất.
Trùng hợp đó chính là hai cuốn mà cô cần.
Qua kẽ hở của giá sách, Mạnh Tầm nhìn sang, đối diện là một nam sinh trông không lớn tuổi lắm nhưng chắc chắn không phải sinh viên năm nhất. Có vẻ anh ta cũng thấy Mạnh Tầm đang nhìn mình, anh ta lắc lắc quyển sách trong tay: “Tôi lấy trước rồi, tôi đọc trước nhé.”
Ánh mắt của Mạnh Tầm rời khỏi gương mặt anh ta, chỉ ừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Cô có thể đến hiệu sách bên ngoài để mượn cũng được.
Nhưng cũng không thể đi tay không, cô quay đầu mượn quyển This Is What America Looks Like của tác giả Ilhan Omar, quyển sách kể về hành trình từ một người tị nạn châu Phi trở thành nữ nghị sĩ.
Không ngờ, quyển sách này cũng bị nam sinh lúc nãy lấy mất. Lần này, Mạnh Tầm nhíu mày lại.
“Anh có chuyện gì à?” Mạnh Tầm lạnh lùng hỏi.
Nam sinh bật cười, sau đó cầm quyển sách đi vòng sang từ bên kia, đưa sách lại cho cô.
“Chỉ đùa thôi, trả lại cho cô đấy.” Anh ta nói: “Tôi là Trần Nghị.”
Mạnh Tầm nhận lấy sách trong tay anh ta, quay người đi ngay, nhưng giây tiếp theo, Trần Nghị đã chặn trước mặt cô.
Trần Nghị cao hơn cô một cái đầu, Mạnh Tầm thật sự không có tâm trạng để ngắm người khác, cô nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Cô còn chưa nói tên cô là gì.” Trần Nghị nói: “Làm quen chút đi.”
“Chúng ta không cần thiết phải quen nhau.”
Mạnh Tầm không thích kiểu người này, anh ta không nhận ra sự khó chịu của cô, còn tưởng việc giành sách là trò đùa vui vẻ. Cô quay người đi, mặc kệ Trần Nghị ở phía sau nói: “Tôi biết cô tên là Mạnh Tầm, có thể cậu không biết tôi, nhưng chúng ta học chung một lớp tự chọn.”
Mạnh Tầm không dừng bước vì Trần Nghị, cô đi thẳng đến quầy đăng ký mượn sách.
“Vui lòng xuất trình thẻ sinh viên.”
“Chờ một lát." Mạnh Tầm đeo ba lô ra phía trước, mở khóa kéo ra và lục tìm trong đống giấy tờ, tìm mãi vẫn không thấy.
Phía sau có người thúc giục, Mạnh Tầm chỉ có thể xin lỗi một tiếng, cầm ba lô đi ra dưới tán cây trước cổng thư viện để tìm tiếp. Ánh nắng ba bốn giờ chiều không còn quá gay gắt, nhưng trên mặt cô vẫn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Tay cô khựng lại, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó.
—— “Em sẽ liên lạc với tôi. Nghĩ xem, em đã đánh rơi cái gì?”
.............
Vào khoảng ba bốn giờ chiều thứ sáu, Lan Trạc Phong có được ít thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, bèn đến tư gia phong cách cổ truyền Trung Hoa mà nhà họ Cao đã xây từ vài năm trước ở Hương Sơn Áo, chuyên để tiếp đón những vị khách có địa vị.
Nhà họ Cao mời được cả Lan Trạc Phong và Chu Hoài Luật — hai vị công tử tiếng tăm.
Nhà họ Cao thậm chí còn đóng kín cánh cổng đôi cổ kính, treo biển nhỏ: “Trong nhà có khách quý, xin đừng làm phiền.”
Ở Hương Sơn Áo, địa vị của nhà họ Cao có thể nói là hàng đầu. Mà có thể khiến họ Cao xem là “khách quý” và treo biển ngăn người, ngoài nhà họ Lan và nhà họ Chu thì không còn ai khác.
Nhà bếp mang ra vài món ăn nhẹ, cũng có thêm hai ba công tử con nhà quyền quý đến góp vui, có thể là vì đã có tuổi hơn, uống trà lại thấy thú vị hơn uống rượu. Trong cả tư gia tràn ngập hương trà thượng hạng, không có bao bì nên không phân biệt được loại hay năm sản xuất, nhưng hương thơm ngào ngạt.
Trà mà nhà họ Cao mang ra để đãi Lan Trạc Phong thì làm sao có thể là loại tầm thường.
Sau khi nhà bếp mang món nhẹ ra, lúc chuẩn bị rút lui thì bị Lan Trạc Phong gọi lại.
“Cho thêm một xửng tiểu long bao.”
Người trong bếp cúi đầu: “Cậu ba muốn nhân gì ạ?”
“Tuỳ ý đi.” Lan Trạc Phong không buồn chỉ rõ, nghĩ một lúc rồi nói: “À, thịt nạc.”
Người bếp đi rồi, Cao Trạm hơi nhướng mày, cậu ba thích ăn tiểu long bao từ khi nào vậy?
Cái món đó dính nhớp ấy, lại còn tràn nước ra khi cắn, từ trước đến nay, anh chưa từng đụng đến.
“Cậu ba thích ăn tiểu long bao từ khi nào thế?” Cao Trạm hỏi vu vơ.
Lan Trạc Phong ngồi ở ghế chủ vị, gác chân đầy thảnh thơi. Chiếc quần tây đen ôm gọn tôn lên tỷ lệ đôi chân hoàn hảo, áo sơ mi trắng sơ vin chỉnh tề, cổ áo hơi mở, gương mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Anh không trả lời, Cao Trạm cũng không tiện hỏi tiếp.
Ai nấy cũng đã quen với sự lạnh nhạt của anh, cuộc trò chuyện trên bàn tiệc lại tiếp tục theo lối riêng của mỗi người.
Nhưng thi thoảng ánh mắt mọi người vẫn lén nhìn về phía chủ vị, theo dõi từng cử động của Lan Trạc Phong.
Thấy anh lấy thuốc ra, Cao Trạm biết mình vừa hỏi câu không nên, thấy anh không đáp tức là không vui, vội vàng bật diêm châm thuốc cho anh, thái độ đầy nịnh nọt.
Chỉ là lúc định xem hộp thuốc có sắp hết không để kịp thời thêm vào, thì vô tình liếc thấy một tấm thẻ màu lam nhạt thò ra cùng hộp thuốc, là một tấm ảnh.
Không nhìn rõ mặt ai vì bị hộp thuốc che mất một phần.
Tim Cao Trạm đập mạnh một nhịp, lập tức cúi đầu, không dám nhìn kỹ hơn.
Cậu ba chịu đến tư gia nhà họ Cao uống trà đã là vô cùng nể mặt. Những chuyện không nên hỏi thì tuyệt đối không được hỏi.
Nhưng đúng lúc ấy lại có một vị công tử đến muộn, là người duy nhất có thể cùng trò chuyện thoải mái cùng cậu ba ở Hương Sơn Áo, cháu trai cả của nhà họ Chu, Chu Hoài Luật, người đã lớn lên cùng Lan Trạc Phong.
Địa vị của anh ấy ở Hương Sơn Áo cũng không thua kém gì Lan Trạc Phong.
Cũng là một vị được người đời tâng bốc lên tận trời.
Chỉ thấy anh ấy ngồi vào một ghế chủ vị khác, cầm lấy điếu thuốc của Lan Trạc Phong đưa lên miệng mà không thèm khách sáo, còn dùng tay chặn lại hành động châm lửa của Cao Trạm, vốn dĩ anh ấy không thích người khác hầu hạ như vậy nên tự lấy diêm trên bàn châm thuốc: “Vẫn là thuốc của cậu ngon hơn, cái gì đây?”
Chu Hoài Luật nhặt lên xem, vừa ngậm thuốc vừa nheo mắt nhìn. Tấm thẻ màu xanh nhạt đó lập tức thu hút ánh nhìn của Cao Trạm và mọi người xung quanh.
Ồ, thì ra là thẻ sinh viên.
“Sinh viên nữ à." Chu Hoài Luật hỏi: "Cậu thích à?”
“Đừng nói linh tinh.” Lan Trạc Phong lấy lại thẻ sinh viên của Mạnh Tầm từ tay Chu Hoài Luật: "Nhặt được.”
“Cậu trở thành Bồ Tát từ khi nào thế?" Nhặt được? Có thể sao?
Đừng nói là thẻ sinh viên, kể cả có là Lan Song nằm giữa đường thì anh cũng có thể dẫm qua để đi, thế mà hôm nay lại nhặt một cái thẻ? Hiếm khi tâm trạng Chu Hoài Luật vui hơn, bật cười trêu chọc: “Thấy cậu giữ theo bên người, chẳng lẽ đang chờ người ta gọi điện tới để cậu tiện tay trả lại à?”
Cao Trạm chợt bừng tỉnh trong lòng: Ồ! Thảo nào cả ngày hôm nay chỉ uống trà, không thèm đụng vào một miếng điểm tâm nào.
Mà đâu chỉ có thế, còn gọi thêm cả tiểu long bao nữa.
“Cậu ba, chỉ cần ngài bảo một tiếng để tôi đi trả lại thẻ giúp ngài là được rồi, đỡ phải phiền lòng.”
“Cậu ta nói mình phiền lòng lúc nào?” Chu Hoài Luật liếc nhìn, ánh mắt sắc bén, nhưng không nói rõ.
Đúng lúc đó, nhà bếp mang lên một xửng tiểu long bao.
“Cậu ba, bánh đã hấp xong rồi ạ.”
Lan Trạc Phong gắp một chiếc nếm thử, rồi lại đặt đũa xuống, xem ra là không hợp khẩu vị. May mà nhà bếp làm hai xửng, thấy cậu công tử Chu cũng ở đây, nhanh chóng dâng xửng còn lại cho anh ấy.
Chu Hoài Luật ăn một cái, nói: “Tay nghề của ông ngày càng khá hơn rồi đấy.”
Người đầu bếp vừa định lên tiếng cảm ơn.
Lan Trạc Phong lại nhìn Chu Hoài Luật, nói: “Lần sau dẫn cậu đi ăn món ngon hơn.”
Người bếp mím môi không dám nói gì.
“Cậu ba ăn được món nào ngon hơn ở đâu vậy?” Cao Trạm lập tức tiến lại gần bên Lan Trạc Phong, nói: “Ngài chỉ cần nói, tôi sẽ mời người đó về làm đầu bếp chính, để sau này ngài có đến, chúng tôi còn biết đường mà tiếp đãi.”
Tay Lan Trạc Phong kẹp điếu thuốc vỗ vỗ vai Cao Trạm: "Người ta còn là cô gái nhỏ, sao có thể để cô ấy vào bếp nhà cậu được.”
Mặt Cao Trạm không đổi sắc, nhưng trong lòng lại càng tò mò hơn.
Ngay cả Chu Hoài Luật cũng cảm thấy hôm nay người bạn thân của mình hơi kỳ lạ.
Đúng lúc đó, điện thoại đặt trên bàn vang lên, mọi người lập tức nhìn qua.
Phải biết rằng đó là điện thoại riêng của cậu ba, điện thoại công việc thì vẫn để ở chỗ chú Tuấn.
Ai mà có gan gọi đến vào giờ này, đúng lúc cậu ba đang nghỉ chiều chứ?
Lan Song không dám, người nhà họ Lan càng không rảnh rỗi như vậy… Mọi người đều tò mò nhìn sang.
Lại còn là một số lạ.
Xem như công cốc rồi! Chắc chắn là không bắt máy ——
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, không ngờ anh lại như đã có chuẩn bị từ trước, mặt không đổi sắc mà bấm nghe máy.
Khoảng cách không xa nên mọi người có thể nghe thấy loáng thoáng, đầu dây bên kia là giọng một cô gái. Cô nói: "Ngài Keith, thẻ sinh viên của tôi ở chỗ anh đúng không?”
Giọng nữ nhẹ nhàng mềm mại.
Vụ án được phá rồi. Thì ra chủ nhân của chiếc thẻ là cô gái đó.