Trong căn phòng vắng vẻ, Nhan Dược lén lút để lộ bản chất thật của "tiểu tổ tông," tự hào chống tay lên eo nhỏ nhắn đứng ba giây, cũng vui vẻ được ba giây.
Sau đó… cậu thiếu niên cười tươi bỗng nhiên im lặng, thu lại nụ cười, mệt mỏi lau mồ hôi trên tay áo, chân mềm nhũn, ngã trở lại chiếc giường mềm mại.
Túi thuốc có một điểm không tốt như vậy, muốn buông thả bản thân làm một đứa trẻ nghịch ngợm cũng không được, vì cậu không thể duy trì quá lâu, cơ thể sẽ cảnh báo vì không chịu đựng nổi cảm xúc quá phấn khích.
Phần lớn thời gian nhìn Nhan Dược có vẻ hơi buồn bã, thậm chí cả mười ngày nửa tháng không nở nụ cười, điều này có liên quan rất nhiều đến sức khỏe không tốt của cậu.
Cậu đưa tay kéo chiếc gối ôm màu xanh tròn ở một bên, ôm vào bụng, rồi ngửa đầu nhìn lên trần nhà được dán giấy dán tường hình bầu trời sao.
Giấy dán tường màu xanh huyền bí được giáo sư Phương Lê xử lý đặc biệt, trông như đang lấp lánh, giống như bầu trời đầy sao vào đêm hè.
Trên trần nhà treo những chuỗi đèn màu nhỏ xinh, những đèn này có hình dáng khác nhau, nối liền nhau và xoay nhẹ, trong căn phòng tĩnh lặng buổi chiều, tạo ra những bóng sáng bí ẩn.
Nhan Dược nhìn một lúc lâu, nhận ra đèn ở bên trái là hình chòm sao Đại Hùng, kế tiếp là Bắc Đẩu, bên dưới là chòm sao Mục Phu, xa hơn là chòm sao Lạp Khuyển… từng cái một, bên phải cùng là chòm sao Thất Nữ.
Mỗi mùa có thể nhìn thấy các chòm sao khác nhau, đây là của mùa xuân. Mùa Tết Nguyên Đán năm nay, giáo sư Phương Lê đã đích thân đến thay cho cậu.
Mùa xuân năm ngoái, Nhan Dược vẫn còn nằm trên bàn mổ trong phòng thí nghiệm, khi lần đầu nhìn thấy những chiếc đèn kỳ diệu này, đã là mùa thu rồi.
Nhan Dược nhẹ nhàng chớp mắt, lấy gối ôm ở bụng lên.
Đây là chiếc gối đặc biệt nhất mà cậu từng thấy, một quả cầu màu xanh, trên đó là bản đồ thế giới.
Lần đầu tiên nhận món quà này, Nhan Dược tưởng nó là quả cầu địa cầu, sờ vào mới phát hiện nó là mềm, chỉ là một chiếc gối ôm.
Vậy là bố cậu chạy đi làm nhà thiên văn học, thực sự là vì đam mê sao?
Lúc đầu, khi Phương Lê đến trang trí phòng cho Nhan Dược, cậu còn tưởng là vì các giáo sư khác không giỏi việc này, nên mới để giáo sư Phương trẻ tuổi và mạnh mẽ hơn làm. Giờ thì nhìn lại, giáo sư Phương hoàn toàn trang trí căn phòng theo sở thích của mình, không lạ gì khi mỗi lần Phương Lê đều vào phòng kiểm tra.
Trong phòng làm việc của Nhan Thanh Thành quả thực có rất nhiều sách về thiên văn học, còn có rất nhiều mô hình thiên thể, nhưng Nhan Dược chưa bao giờ thấy bố mình tỏ ra yêu thích những thứ này, thậm chí cả năm, năm rưỡi bố cũng chẳng động đến lấy một lần.
Còn về y học... quả thật Nhan Thanh Thành có thể chữa bệnh cho người khác, chỉ có điều bác sĩ lại không thể chữa được chính mình.
Nếu nhìn như vậy, có lẽ bố đã chữa khỏi căn bệnh nhân cách phân liệt trước khi cậu ra đời.
Nhan Dược im lặng nghĩ một lúc, rồi lật người, ôm lấy gối ôm ngồi dậy.
Khi Chung Trường Sinh mở cửa bước vào, vừa vặn nhìn thấy thiếu niên có đôi mắt đẹp, ôm gối ôm, cúi đầu.
Cậu đang quỳ ngồi trên chiếc giường mềm mại với ga trải giường đen tuyền, đôi mi dài và đen như quạ rủ xuống, che khuất đôi mắt hoa đào, trong khi dưới thân là ga giường đen như mực, tôn lên làn da mặt, cổ, mu bàn tay và mắt cá chân trắng như tuyết của cậu.
Sự tương phản giữa màu đen huyền bí và màu trắng tinh khiết tạo ra một cú sốc thị giác rõ rệt, khiến người ta ngỡ rằng cậu bé này chính là tuyết đầu mùa đông được xếp thành.
Ánh mắt vốn dịu dàng của vị giáo sư già bỗng trở nên tinh anh, quan sát cách bài trí căn phòng với vẻ xem xét kỹ lưỡng.
Nhan Dược nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên, thấy là giáo sư Chung liền nhẹ nhàng lên tiếng: “Chào ông Chung ạ.”
Chung Trường Sinh đã hơn 80 tuổi, là giáo sư lớn tuổi nhất, có thâm niên lâu nhất ở viện nghiên cứu Giang Thành, từ ba mươi năm trước khi ông đảm nhiệm chức vụ viện trưởng, đã dẫn dắt toàn bộ nhân viên nghiên cứu vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, đưa viện nghiên cứu đi đến thành công như hiện nay, có thể nói là một bậc thầy đáng kính.
Ông khác với những người già hiện nay không để râu, râu dài trắng của ông luôn mọc đến ngực, mỗi lần làm thí nghiệm đều dùng dây thun buộc lại, ông thường khiến Nhan Dược tò mò quan sát mỗi khi có dịp.
Một điểm khác biệt nữa là Chung Trường Sinh không chỉ râu trắng mà cả tóc và lông mày cũng trắng, trang phục của ông cũng khác với người Trung Quốc, có lẽ vì ông là người lai, dáng vẻ của ông giống như một linh mục già trong nhà thờ phương Tây.
Lần đầu tiên Nhan Dược gặp giáo sư này trong kiếp trước, thậm chí đã tưởng ông là người nước ngoài. Nhưng thực ra, Chung Trường Sinh sinh ra ở trong nước, quốc tịch cũng là người Hoa, chỉ là vì hồi trẻ ông chịu ảnh hưởng từ bà ngoại nên mới có dáng vẻ và trang phục kiểu Tây Âu như vậy.
Nghe thấy đứa nhỏ cất giọng chào mềm mại, Chung Trường Sinh mới thu lại ánh nhìn dò xét, nét mặt trở nên hiền hòa, bước vào phòng, đi đến bên giường, cúi người xuống nhìn Nhan Dược.
Ngay sau đó, đèn pin mang theo bên người được bật lên, giọng nói già nua vang lên: “Tiểu Dược, há miệng ra, a.”
Nhan Dược ngoan ngoãn “a” một tiếng.
Giáo sư Chung mượn ánh sáng kiểm tra cổ họng và màu sắc lưỡi của cậu, gật đầu rồi cất đèn pin, nói: “Ngồi sang ghế kia đi.”
Nhan Dược biết đây là để bắt mạch, liền nghe lời bước xuống giường, mang dép hình khủng long nhỏ, ngồi xuống bên bàn, đưa tay đặt lên gối mạch.
Danh tiếng "thánh thủ ngoại khoa" của Chung Trường Sinh rất vang dội, nhưng thành tựu của ông trong y học cổ truyền còn sâu sắc hơn. Bình thường khi khám chữa bệnh, ông chủ yếu vẫn dùng phương pháp Đông y.
Nhan Dược ổn định lại tâm trạng, ngoan ngoãn đưa tay ra để bắt mạch, đồng thời ngẩng đầu nhìn đèn trên trần nhà.
Chung Trường Sinh nhận ra động tác của đứa nhỏ, sau khi bắt mạch xong, ghi chép lại rồi cất cuốn sổ mang theo bên mình, mới hiền hòa hỏi: “Tiểu Dược có thích căn phòng mà giáo sư Phương sửa sang cho không?”
"Có ạ." Nhan Dược thu hồi ánh mắt, gật đầu.
Giáo sư Chung quan sát thần sắc của cậu, lại hỏi: “Trừ mấy cái đèn ra, cái giường kia cũng thích chứ?”
Nhan Dược nghe vậy hơi ngẩn người, quay đầu nhìn chiếc giường của mình, có chút ngập ngừng hỏi: “Cái giường sao ạ?”
Chiếc giường đó rất mềm, kiểu dáng không khác gì giường ở nhà, chỉ là ga trải giường và gối đều màu đen, một vài chỗ có điểm xuyết những ngôi sao nhỏ rải rác, mô phỏng bầu trời đêm mùa xuân.
Nhan Dược nghĩ nghĩ, cũng không thấy có gì lạ, nói: “Ga trải giường là màu của bầu trời buổi tối.”
"Đúng vậy." Chung Trường Sinh gật đầu. Vì đang tựa vào lưng ghế, mười ngón tay của ông đan vào nhau, tư thế này khiến ánh mắt sau thấu kính của ông mang theo vài phần dò xét không rõ ràng. Thế nhưng, đứa trẻ trước mặt vẫn còn non nớt, chưa hiểu được hàm ý trong lời của ông.
Sau một thoáng trầm mặc, Chung Trường Sinh mới cất lời: “Vốn dĩ bầu trời đêm thần bí và tươi đẹp, bản thân nó không có gì xấu. Chỉ là tuổi cháu còn nhỏ, dùng màu sắc quá nặng nề và trang nghiêm như vậy thì không được thích hợp cho lắm, cũng không có lợi cho việc giữ tâm trạng bình ổn.”
Điều quan trọng hơn là đứa trẻ trước mắt dung mạo xinh đẹp, làn da trắng hơn tuyết, tấm ga trải giường màu đen lại càng làm nổi bật vẻ đẹp khó phân biệt nam nữ ở độ tuổi này. Nhưng giữa vẻ yếu đuối và trung tính vốn có sự khác biệt, Nhan Dược là một bé trai.
Chung Trường Sinh cũng không chắc khi Phương Lệ thiết kế chiếc giường này có để ý đến điều đó hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, môi trường sống, cách ăn mặc và kiểu tóc của Nhan Dược cũng không nên quá nhấn mạnh vào vẻ đẹp quá mức mềm mại ấy. Nhất là khi sức khỏe Nhan Dược vốn đã yếu, hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ bản thân.
“Nếu cháu thích cái giường này thì có thể giữ lại, để đó. Ông sẽ bảo chú Phương đổi cho cháu một bộ ga trải giường màu xanh, được không? Trời trong ban ngày không một gợn mây cũng rất đẹp.” Chung Trường Sinh dịu dàng khuyên nhủ.
“Dạ vâng.” Nhan Dược đồng ý.
Dù sao thì cũng là quà của bố, đổi sang màu gì cũng chẳng khác biệt gì nhiều.
Chung Trường Sinh lại dỗ dành: “Hôm qua ông nhận được một con chó ngao nhỏ, còn bé lắm, tối nay mang tới cho cháu chơi.”
Nhan Dược xoay xoay cái hồ lô gỗ đeo ở cổ tay, nói: “Vậy ông nuôi giúp cháu nhé. Khi nào cháu nhớ nó thì đến thăm được không ạ? Cháu không biết nuôi chó.”
“Được chứ, cứ để trợ lý nuôi trước, cháu thích thì tới thăm nó.” Chung Trường Sinh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Khu vườn bên cạnh trung tâm nghiên cứu thiên văn mới được sửa sang xong, là mấy bác lần trước đến thăm cháu tặng đấy. Sau này Tiểu Dược có thể đến đó chơi.”
“À…” Nhan Dược nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có phải là mấy bác hay đến thăm cháu vào buổi tối, lúc cháu còn chưa khỏi bệnh không ạ?”
“Đúng thế, tổng cộng có ba người, lần sau gặp lại thì đừng nhận nhầm nhé.” Chung Trường Sinh dặn dò.
Ông nói đến đây, Nhan Dược liền hiểu, ba người kia chắc hẳn đều là nhân vật thân phận rất cao, nhưng cậu cũng không tò mò gì, chỉ nghiêm túc gật đầu.
“Vậy ông đi trước đây, cháu tắm xong thì có thể ngủ đến sáu giờ tối, ông sẽ bảo người đến gọi cháu dậy.” Tuy Chung Trường Sinh vẫn còn điều muốn hỏi, nhưng ông cũng không vội, liền rời khỏi phòng.
Nhan Dược bèn ôm bộ quần áo trên ghế cạnh đó, đi vào phòng tắm.
Ba tiếng đồng hồ sau đó, cậu ngủ say để hồi phục thể lực, tất nhiên không hề biết rằng sau khi Chung Trường Sinh rời đi, ông đã đi tìm Phương Lê.
Chỉ là lúc ấy Phương Lê đã rời khỏi viện nghiên cứu, quay về trường học, trở lại thành Thích Việt.
Lúc này tâm trạng của Thích Việt lại chẳng mấy tốt đẹp. Hắn ngồi trong lớp, mặt trầm như nước, xoay bút trong tay. Dù đôi mày sắc lạnh và ngũ quan sâu sắc mang theo vẻ lạnh lùng, hắn vẫn đẹp trai đến mức khiến người khác không rời mắt.
Hắn là điển hình của mày kiếm mắt phượng, sống mũi cao và đôi mắt sâu thẳm. Đường nét rõ ràng hơn hẳn so với khuôn mặt thường thấy ở người Châu Á, làm tăng thêm phần sắc sảo và lạnh lùng, gần như không có chút thân thiện nào.
Nữ sinh xinh đẹp ngồi bàn trước đã mấy lần quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy ẩn ý, rõ ràng đang chờ hắn chủ động bắt chuyện. Tiếc rằng, Thích Việt lại là một tên mù trong chuyện tình cảm.
Chuông hết tiết vừa vang lên, Thích Việt liền đứng dậy thản nhiên rời lớp, đi về phía nhà vệ sinh.
Khi đã đóng cửa ngồi trong một gian buồng, thiếu niên giơ tay lên, nhẹ nhàng ngửi cổ tay áo mình. Quả nhiên, mùi nước khử trùng đặc trưng của bệnh viện vẫn còn vương lại, trong miệng cũng có vị thuốc kỳ lạ.
Hắn cố gắng nhớ lại xem trong một giờ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Điều duy nhất không thay đổi là khi tỉnh dậy, hắn vẫn đang ở trong nhà nghỉ thanh niên, giống hệt như mười năm qua, không sai một ngày.
Trong chốc lát, vẻ u ám vốn đã sẵn trên khuôn mặt hắn lại càng thêm nặng nề. Thiếu niên lạnh mặt hạ tay xuống, đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngoài hành lang, mấy người anh em từng chơi bóng rổ cùng nhau đang hóng gió.
Thích Việt đi tới, tựa lưng vào lan can, móc điện thoại ra để kiểm tra định vị.
Chiếc điện thoại này là do chính hắn thiết kế, điểm khác biệt với điện thoại thông thường nằm ở chỗ, nó có thể ghi lại chính xác toàn bộ hành trình của người mang theo.
Thế nhưng hôm nay, dữ liệu giám sát lại cho thấy sau khi hắn chia tay nhóc con kia ở toà hành chính, rời khỏi trường, đến một nhà nghỉ thanh niên, sau đó thì toàn bộ dữ liệu biến mất, một tiếng sau mới quay lại trường học.
Rõ ràng, “hắn còn lại” rất cẩn thận. Sau khi thay quần áo ở nhà nghỉ, không chỉ để lại điện thoại mà còn mặc luôn chiếc áo sơ mi của hắn.
Xem ra lần sau phải nghĩ cách gài thiết bị vào áo sơ mi mới được, dù sao công nghệ là vô hạn.
Thích Việt - người luôn đắm chìm trong việc đấu trí với chính mình, chỉ cúi đầu nghiên cứu điện thoại, hoàn toàn không phát hiện ra mình chỉ vô tình tựa vào lan can thôi cũng đã thu hút biết bao ánh mắt.
Cho đến khi người anh em bên cạnh đưa tay chọc chọc hắn, nháy mắt ra hiệu liên tục.
Lúc này Thích Việt mới cất điện thoại, nhìn về phía cô nữ sinh đang thẹn thùng đứng trước mặt.
Cô gái có gương mặt ngọt ngào, hai tay bối rối đan vào nhau, đứng một lúc mới ngẩng đầu lên, rụt rè nói: “Thích Việt, cô giáo Ngữ Văn nhờ tớ nói với cậu, cuối tuần này có một cuộc thi viết văn theo đề do thành phố tổ chức. Lớp mình quyết định để cậu và tớ tham gia. Cô bảo chúng mình thứ 7 cùng qua xem video ra đề, cậu có tiện không?”
---
Tiểu kịch trường:
Thích trai đẹp Việt: Công nghệ thay đổi thế giới, mục tiêu đời này của tôi là tạo ra những sản phẩm điện tử tiên tiến, tiện lợi và dẫn đầu thời đại.
Nhan Dược: Tức là khởi nghiệp, làm tổng tài bá đạo.
Giáo sư Phương: Vũ trụ huyền bí và mỹ lệ, giống như sinh mệnh đang sống. Tìm hiểu thời gian và sự sống là theo đuổi cả đời của tôi.
Nhan Dược: Tức là nghiên cứu xuyên không (tui với hố đen), tiện thể cứu người.
Lý tưởng lớn lao của bố tui đều thực hiện được, khiến tui áp lực quá trời luôn á.