Sau khi ba người vượt qua mấy núi đồi thì phát hiện, nơi khói bếp bay lên

chính là một quán trọ lẻ loi, mà quán trọ này ở trên một tòa núi đá nhỏ. Tại sao

lại biết nơi này là quán trọ chứ? Ngọn núi này không cao, nhìn qua đã thấy dùng

than đen viết mấy chữ to: Nước sạch, giường rộng giường ấm.

Ba người lặng lẽ không nói gì, sa mạc cũng lặng lẽ, quán trọ cũng yên tĩnh.

Chỉ có tiếng Kiếm Cầm phỉ báng trong bụng: Miệng quạ đen chết tiệt lại nói

trúng rồi. Rất hiển nhiên quán trọ này chứa không dưới ba mươi người. Ít nhiều

cũng có người ngoại lai tới cửa quán trọ, còn ngoài cửa quán trọ lại là một khu

vực thanh tịnh, vả lại hoàn toàn có thể tiếp tục giả trang.

Theo tính tình của người chơi, đã sớm huyên náo toàn bộ sa mạc, đặc biệt là

trong tình huống còn có chín vị nữ giới. Nhưng trong khu vực đặc thù nơi sa

mạc này lại không cách nào đưa tin, chủ yếu là tài liệu truyền tin không thể bảo

dưỡng và sửa chữa, phí tổn cao, công ty truyền tin nơi nào cũng không làm

chuyện lỗ vốn như vậy.

Ba người cùng nhau đi vài lượt tới trước cửa quán trọ, Pháo Thiên Minh đẩy

cửa ra xem, hít một hơi khí lạnh. Một người cũng không... Trong phòng có phần

lộn xộn, hiển nhiên từng có dấu vết đánh nhau. Nhưng có thể thấy được đánh

nhau rất không kịch liệt, chỉ phá hai cái bàn cùng ba cái ghế. Võ công của Sở

Lưu Hương thì y đã phán đoán cao hơn mình rất nhiều. Bỏ qua chuyện này

không cần nói tới, ba mươi đệ tử Hoa Sơn, nếu như giao chiến chính diện thì

Pháo Thiên Minh thà rằng chọn Sở Lưu Hương làm đối thủ còn hơn. Ba mươi

người này đều là tinh anh Hoa Sơn, cứ như vậy không đến mười phút đã biến

mất toàn bộ rồi à?

Pháo Thiên Minh lấy ra một cái chân gà ngậm trên miệng, một bộ dáng như

Holmes nói: "Chiếu theo hiện trường phát hiện và phân tích như vậy, đưa ra kết

luận: Đây là do quái vật ngoài hành tinh không biết tên gây ra."

"Ngươi không nôn nóng chút nào sao? Còn có thời giờ nói nhảm à?" Hồ

Thiết Hoa vừa xem vừa lấy làm lạ.

"Có cái gì mà nôn nóng." Kiếm Cầm giải thích thay cho người nào đó:

"Những người kia không có liên quan gì tới ta, Chử Trà chết tiệt. Có phải như

vậy không?"

"Đúng vậy! Hoa Hoa! Ta thấy đối thủ rất mạnh, ngươi hãy rút lui trước đi!

Hai người chúng ta thì thôi, cùng lắm thì chết rồi trở về Trung Nguyên. Ngươi

thì khác, ngươi ngỏm một phát phải ngủ hơn nửa năm."

"Sao có thể như vậy được?" Hồ Thiết Hoa càng nhìn càng không hiểu: "Võ

công của cái gã con rệp kia không thấp, lại cộng thêm mỗi đệ tử Hoa Sơn đều là

cao thủ, sao có thể nói biến mất là biến mất một cách dễ dàng như vậy được?

Cho dù là Tổ sư gia của các ngươi đến đây, cũng không thể đem người đi một

cách nhẹ nhàng như thế."

"Thế nên ta mới khẳng định là người ngoài... Ồ!" Pháo Thiên Minh chưa dứt

lời đã bật thốt lên một tiếng. Trước mặt y, cánh cửa sổ bật tung. Đột nhiên y

nhìn thấy hàng ngàn con diều hâu bay lên trời cao, trên người mỗi con đều buộc

một sợi dây.

Ba người phá cửa lao ra phía sau, cảnh tượng hiện ra trước mắt thật đồ sộ và

khó có thể tưởng tượng nổi. Điều khó tin là dưới chân núi phía sau có một chiếc

thuyền lớn. Thuyền dài và hẹp, đầu đuôi chạm khắc tinh xảo, thân thuyền bốn

phía đều trang hoàng lộng lẫy, treo đầy ngọc trai. Cho dù là chiếc thuyền hoa

nổi tiếng nhất ở Tây Hồ hay chiếc thuyền nhỏ nép bóng đêm bên bờ sông Tần

Hoài cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp của con thuyền này.

Ngàn con diều hâu vỗ cánh bay lên, kéo theo chiếc thuyền lao nhanh về phía

trước. Phải biết rằng lực lượng của chim ưng có thể bắt cả con dê lên giữa

không trung, lại là loài có sức bền bỉ cao nhất, vì thức ăn có thể bay lượn trên

bầu trời mấy ngày mấy đêm.

Một lúc lâu sau, Pháo Thiên Minh mới thốt ra một câu: "Xem ra ngay cả thợ

chèo thuyền cũng có nguy cơ mất việc."

Hồ Thiết Hoa giật mình tỉnh giấc: "Đuổi theo kìa!" Hai người chơi mới giật

mình tỉnh ngộ, cả ba đồng loạt phi thân đuổi theo. Cho dù lực lượng cả ngàn

con diều hâu song vẫn phải gánh trọng lượng quá nặng, Pháo Thiên Minh ước

tính tốc độ khoảng 60 km/giờ. Chỉ trong chốc lát là có thể đuổi kịp, nhưng...

Pháo Thiên Minh bừng tỉnh, vội vàng ôm lấy Hồ Thiết Hoa, cả hai ngã nhào

xuống đất. Còn Kiếm Cầm... thì chưa kịp đuổi theo.

"Ngươi làm gì vậy?" Hồ Thiết Hoa lo lắng cho tính mạng của bằng hữu

đang bị đe dọa.

"Ngươi nói chúng ta đuổi theo làm gì?" Pháo Thiên Minh hỏi. ngược lại

“Đương nhiên là để cứu người, ta dám cam đoan bọn họ bị bắt lên thuyền.”

"Xin ngươi đấy. Ba mươi người mà còn bị tiêu diệt sạch sẽ, giờ chỉ còn ba

chúng ta mà cũng đuổi theo là sao? Đi gặp kẻ địch để bàn về lý tưởng nhân sinh

à? Hay là dùng một tấm lòng thành của chúng ta để cảm hóa bọn chúng quay

đầu lại là bờ?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play