"Vậy phải làm sao giờ?” Hồ Thiết Hoa ngồi bệt xuống, mắt nhìn theo chiếc

thuyền lớn dần xa, có vẻ sắp khóc tới nơi.

"Theo ý kiến của ta, trước tiên chúng ta cần phải làm sáng tỏ vài vấn đề.

Thứ nhất, lô hàng lần này rốt cuộc là cái gì mà kẻ địch lại bỏ bao công sức ra

cướp đoạt? Thứ hai, ta cảm thấy mọi hành tung của chúng ta đều nằm trong tầm

khống chế của địch. Đây là vì sao? Thứ ba, và cũng là trọng điểm: Tại sao bọn

họ lại bị bắt dễ dàng đến thế? Nếu không làm rõ điều này..., ta sẽ đăng xuất gọi

điện thoại triệu tập cứu binh ngay lập tức. Có điều, cho dù có đến nơi cũng đã

muộn màng rồi."

"Vấn đề thứ nhất, ta có thể trả lời." Hồ Thiết Hoa lấy ra một cái hộp nói:

"Hàng hóa ở chỗ của ta, chính là một viên kim cương." Nói xong, mở hộp ra,

một viên đá quý lớn bằng quả trứng chim bồ câu, lấp lánh ánh sáng chói lọi hiện

ra trước mặt mọi người. Ánh sáng rực rỡ khiến cả ánh mặt trời cũng mất đi hào

quang.

Kiếm Cầm ghé vào tai Pháo Thiên Minh nói: "Ngươi giúp ta biển thủ thứ

này về, ta sẽ thật sự mời ngươi ăn cơm."

"Đẹp thật đấy!” Pháo Thiên Minh gãi đầu hỏi: "Không phải món hàng kia ở

chỗ Sở Lưu Hương à? Sao lại lẫn vào chỗ ngươi?"

"Con rệp kia nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bây giờ

Thạch Quan Âm quyết tâm phải có viên kim cương, tất nhiên phải cất giấu nó ở

nơi an toàn nhất.", Hồ Thiết Hoa giải thích.

"Nghĩa là thế nào?" Kiếm Cầm vẫn chưa hiểu.

Pháo Thiên Minh cười hì hì hỏi: "Ngươi cho rằng vật này để ở trên người

Sở Lưu Hương, Cơ Băng Nhạn, lão Hồ và chúng ta, người nào không đáng tin

nhất?"

Kiếm Cầm khẳng định đáp: "Đương nhiên là lão Hồ."

"Vậy thì gửi chỗ hắn là an toàn nhất. Nhưng này lão Hồ, ngươi cảm thấy

giữa hai chúng ta, đặt trên người ai là không đáng tin nhất?”

"Là ngươi!” Hồ Thiết Hoa và Kiếm Cầm đồng thanh đáp.

Pháo Thiên Minh thuận tay nhận lấy viên kim cương rồi bỏ vào túi mình:

"Vậy thì gửi chỗ ta là an toàn nhất. Bây giờ chúng ta bắt đầu bàn về vấn đề thứ

hai, làm thế nào bọn chúng biết rõ hành tung của chúng ta."

Kiếm Cầm trả lời: "Có kẻ nội gián!" Trái tim nhỏ của cô đã mừng rỡ như

bông hoa nở, bây giờ chỉ mong sớm thoát khỏi sa mạc, rồi khảm viên ngọc này

vào vị trí dễ thấy nhất trên trang phục, đi dạo một vòng quanh các thành thị lớn.

Pháo Thiên Minh khinh khỉnh cô: "Đồ ngu này! Làm gì có ai dám cấu kết

với NPC để hại người chơi? Cho dù là ta cũng không dám, đây không chỉ là nội

gián, còn là kẻ phản bội, tội ác lớn lắm, sẽ khiến nhiều người phẫn nộ đấy. Vấn

đề này rất quan trọng, ta cho rằng chúng chỉ cần phát hiện đồ tốt không còn trên

người Sở Lưu Hương là sẽ đuổi theo chúng ta. Nếu không lấy được đồ tốt, đám

người Hoa Sơn và Sở Lưu Hương chưa chắc đã chết. Nhưng một khi có được

món đồ... Trên ti vi thường diễn cảnh này, chắc chắn sẽ là lúc bọn xấu giết

người diệt khẩu."

"Các ngươi nhìn lên bầu trời kìa.” Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm vừa

ngẩng đầu lên đã thấy hai con chim diều hâu đang bay vòng trên không trung

cách đỉnh đầu họ một trăm thước. Hồ Thiết Hoa nói tiếp: "Đây chính là chim

diều hâu giám sát chúng ta.”

Pháo Thiên Minh lấy ra một thanh phi đao, thử hai lần rồi nói thất vọng:

"Con mẹ nó, không thể bắn trúng mục tiêu thì không cho bắn, thật đúng là phi

đao chưa từng bắn trật đích.”

Kiếm Cầm nói: "Xem ta đây!” Tay cô vung lên, một thanh kiếm sắt bắn ra

xuyên thủng một con chim diều hâu. Nhưng con thương ưng thứ hai lập tức bay

cao thêm một trăm thước. Kiếm Cầm thử thêm vài lần nữa nhưng đều lệch mục

tiêu quá xa.

Pháo Thiên Minh bắt đầu đưa ra ý tưởng lung tung: “Hay là chúng ta giả

chết dụ nó xuống!”

Vì vậy ba thi thể nhanh chóng xuất hiện trong sa mạc. Một giờ sau, Pháo

Thiên Minh phát hiện người ta chỉ thích xem thi thể, không thích ăn thi thể.

"Lừa gạt đại pháp thất bại, bây giờ chúng ta dùng cách ngược đãi thi thể!"

Pháo Thiên Minh nắm con diều hâu đã chết, thuần thục nhổ một cọng lông; sau

đó y giơ hỏa chưởng bắt đầu nướng chim... Giờ sau, Pháo Thiên Minh nhìn qua

chim đã nướng đến chỉ còn lại xương, diều hâu nhà người ta vẫn quay vòng như

cũ, lập tức chửi ầm lên: "Thấy bằng hữu bị nướng mà không cứu, ngươi còn có

tính diều hâu nào không? Có gan thì xuống một chọi một, ta chấp ngươi một

tay!"

"Không bằng thử biện pháp của ta một chút." Hồ Thiết Hoa không tín nhiệm

người thông minh như Pháo Thiên Minh nữa. Theo phân phó của gã, ba người

thu thập mấy trăm cục đá nhỏ đặt cùng một chỗ. Hồ Thiết Hoa trầm giọng hô:

"Một, hai, ba." Ba người vận nội lực trong tay phải, mỗi người ba cục đá bắn

tới. Mặc dù không phải là chiêu thức của hệ thống, độ chính xác khiến người ta

mặc niệm, nhưng thắng ở số lượng đông đúc, hơn nữa còn chưa không gián

đoạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play