Hồ Thiết Hoa gật đầu: "A, thì ra là thế. Khinh công không đạt tới tuyệt đỉnh

thì không thể thi triển Thiên Ngoại Phi Tiên."

Hai chàng trai bị bỏ rơi như vậy cứ thế trò chuyện, Pháo Thiên Minh cảm

thấy Hồ Thiết Hoa cũng không tồi, ngoài nóng trong cũng nóng, suy nghĩ trong

lòng không che giấu, thích thì nói to, không thích thì nói nhỏ. Trò chuyện với

Sở Lưu Hương thì hơi khó chịu, vị này luôn mỉm cười lịch sự, quá cẩn thận, quá

nhàm chán. Cơ Băng Nhạn thì lạnh nhạt, cũng khó gần gũi.

Hồ Thiết Hoa là người rất thú vị, câu chuyện của hắn cũng rất thú vị, không

giống như câu chuyện đại hiệp trừ ác chính diện tất thắng của của Sở Lưu

Hương, phần nhiều là chuyện thường dân. Thí dụ như người ta có cái bệnh

chung – đê tiện. Có nữ nịnh nọt đuổi theo ép gả, hắn không dám lấy, trái lại lại

thích quả phụ luôn làm mặt lạnh với hắn. Nhưng một khi quả phụ thể hiện tâm

ý, hắn lập tức trốn chạy.

Hai người cười nói, một ngày sau, tình bằng hữu dâng cao. Nếu không phải

chỉ tìm được gà quay và khăn giấy, có lẽ hai người đã kết nghĩa huynh đệ. Hồ

Thiết Hoa cũng biết quan điểm của Pháo Thiên Minh về chuyến đi này, bấy giờ

vỗ ngực cam đoan, hắn nguyện đi ám sát Thạch Quan Âm cùng y.

Hồ Thiết Hoa vốn là người vì bằng hữu có thể bỏ tất cả. Pháo Thiên Minh

thầm cảm động trước điều này, cố gắng khuyên can, nếu là bằng hữu, ngàn vạn

lần đừng đi ám sát Thạch Quan Âm, không cẩn thận mất mạng thì hỏng bét,

nhưng có thể lừa lọc hai người khác tham gia.

Hồ Thiết Hoa biểu lộ thái độ phê phán trước lời lẽ này. Hắn cho rằng lừa gạt

người khác là không đúng.

Do đó Pháo Thiên Minh bắt đầu giảng đạo lý,

Hồ Thiết Hoa phản bác rồi giảng đạo lý...

Hai người thân thiện tẩy não lẫn nhau, trên đường đi cũng không cô độc.

Trên đường đi gió êm sóng lặng, không có chuyện gì ngoài ý muốn, cho đến

ngày thứ tư...

"Bên kia có khói bếp!" Một đệ tử Hoa Sơn hô lên một tiếng, Pháo Thiên

Minh ngẩng đầu nhìn lại, phía xa mười dặm quả thật có làn khói nhẹ bay lên.

Mọi người đều reo hò một tiếng, đi trên sa mạc lâu ngày, tuy mang đủ nước

uống nhưng có chỗ nghỉ chân, pha trà, tán gẫu cũng tốt; đánh bài giải sầu cũng

không tồi. Mấy ngày qua bọn họ cứ đi liên tục nên ăn uống cũng là vừa đi vừa

giải quyết, ai nấy đều rất chán nản.

"Ta đoán không sai thì, đây có lẽ là hang ổ Bán Thiên Phong." Hồ Thiết Hoa

nói với Pháo Thiên Minh.

"Hang ổ?... Ta không ngại tiếp tục đi đường."

Hồ Thiết Hoa cười nói: "Yên tâm, sa phỉ không giống đạo tặc bình thường,

bọn chúng thường tụ tập năm mươi đến một trăm, chỉ khi nhắm đến con mồi lớn

mới dùng chim ưng truyền tin."

"Ừ... Ta hiểu ý của ngươi, ý ngươi là: Bán Thiên Phong cố ý để hang ổ trên

đường đi của chúng ta mà không có gì bảo vệ, là để cho chúng ta giết cho sướng

tay?"

"Nghe ngươi nói như vậy thật kỳ quái, cứ có cảm giác quái dị đâu đó." Sau

mấy ngày chịu đựng tẩy não từ Pháo Thiên Minh, Hồ Thiết Hoa rút ra kết luận:

thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả, muốn thỏa mãn, khoái ý ân cừu,

đều phải trả giá.

"Vậy nên, ta khẳng định: Chỗ này có vấn đề lớn."

"Ta hoàn toàn tán thành với ý kiến của ngươi, nhưng cái gã con rệt của

ngươi kia chắc chắn không thể chấp nhận suy đoán linh tinh như ngươi được."

Hồ Thiết Hoa vừa nói chuyện, một đám đệ tử Hoa Sơn cùng nhau rút kiếm ra

hô: "Chém Bán Thiên Phong." "Đoạt địa bàn của hắn" “... và nữ nhân của hắn.”

Câu cuối cùng không biết là ai hô, nhưng rất hiển nhiên Sở Lưu Hương đã

thông báo khói bếp này có liên quan rất lớn với Bán Thiên Phong.

Cát vàng mênh mông chỉ còn lại ba người: Pháo Thiên Minh, Hồ Thiết Hoa

và Kiếm Cầm.

"Cô nhóc này, sao ngươi không đi xả hơi?" Hồ Thiết Hoa lấy làm kỳ quái

hỏi.

"Cá nhân ta cho rằng mọi chuyện đều phải ở cùng với bằng hữu, đặc biệt là

vị bằng hữu này, ở cùng với hắn tuy rất nguy hiểm, nhưng rất an toàn." Kiếm

Cầm cười hì hì hỏi: "Chử Trà, lần này ngươi lại định thiết kế trò quỷ gì đây?

Lần này có Sở Lưu Hương đấy."

"Cho nên ta rất buồn bực" Pháo Thiên Minh gõ đầu nói: "Có cho cho Bán

Thiên Phong này gọi gọi toàn bộ huynh đệ, ta phỏng chừng cũng không làm gì

được mọi người... Ta phỏng đoán, việc này phải có quan hệ cùng Thạch Quan

Âm. Bán Thiên Phong chỉ là một quân cờ mà thôi."

Ba người vừa trò chuyện vừa đi về nơi khói bếp bay lên, đây chính là ý

tưởng của Pháo Thiên Minh, ba người phải giữ lại mồi lửa cách mạng.

Dọc đường đi hai nam nhân đều bàn bạc các loại khả năng, Kiếm Cầm thì

tại một bên suy nghĩ. Có phải hai người này thần kinh nhạy cảm, quá tập trung

vào thức trước mắt vốn chẳng có cạm bẫy gì? Phải biết rằng sức chiến đấu của

đoàn thể kia chính là vô cùng cao cấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play