Tuyên Minh Châu ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lãnh đạm lướt qua Uyên đang đứng chọn trường thi, lạnh nhạt liếc hắn một cái.

Trí khí? Đúng mực?
Nội khổn? Phụ nhân?

“Nếu bổn cung trân quý sự khoan dung, chẳng phải mới vừa rồi là lời của thiếu khanh sao? Cớ sao chỉ trong chớp mắt, lời nói của bổn cung lại không còn giá trị gì, các ngươi liền dám không tuân theo?”

Giọng trưởng công chúa không cao, nhưng Lý Càn lập tức run rẩy, đầu gối mềm nhũn, cả người ngã nhào quỳ rạp xuống đất.

Hắn lén liếc sang, thì ra không chỉ mình hắn quỳ, mà các quan viên Đại Lý Tự khác cũng đều cảm nhận được uy áp như từ thiên đình giáng xuống, rối rít quỳ xuống một mảnh.

Dương Kha Chi tựa lan can mà cười khẽ, đây mới chính là phong thái của vị trưởng công chúa năm xưa, người từng theo Tấn Minh Đế tiếp đãi sứ thần Tân La quốc, giữa triều đình vẫn điềm nhiên tự tại, ứng đối như mây trôi nước chảy.

Mai Hạc Đình khẽ lùi một bước, nhìn nàng với vẻ có phần xa lạ, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh trong giấc mộng kia.

Trong mộng, thiếu nữ ấy kiêu ngạo với khuôn mặt thanh tú, thần sắc lạnh nhạt nhưng nghiêng lệ, giống nàng hiện tại đến kinh ngạc.

Nàng đã nói với hắn: “Ta không cần ngươi nữa.”

Một sợi hoảng loạn mơ hồ lướt qua lòng Mai Hạc Đình, khiến hắn không thể khống chế được.

Tuyên Minh Châu thần sắc vẫn bình tĩnh, nói xong mấy lời kia liền rảo bước đạp châu lệ, rời khỏi nhạc phường.

Vừa bước lên xe ngựa, nàng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Ban đầu chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt, đến khi nhìn rõ sắc đỏ thẫm nhuốm trên khăn tay, nàng nhất thời sững người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Nàng còn nhớ rõ năm đó mẫu hậu cũng là vào lúc hấp hối mới bắt đầu thổ huyết, từ khi phát bệnh đến lúc băng hà, không đến tròn một tháng.

“Điện hạ.”

Phía ngoài màn rèm tím chợt vang lên một giọng nói, mang theo sự mát lạnh quen thuộc.

Giữa lúc đáy lòng đang trống rỗng lạnh lẽo, Tuyên Minh Châu bất giác rùng mình một cái.

Nàng siết chặt đầu ngón tay lạnh buốt để giữ vững thần trí, nhét vội chiếc khăn vấy máu vào tay áo, rồi trầm giọng hỏi:

“Còn có việc gì?”

Mai Hạc Đình vậy mà lại buông công vụ, đuổi theo nàng ra tận ngoài xe, điều này thật nằm ngoài dự liệu của Tuyên Minh Châu.

Chắc là vì nàng vừa rồi ra lệnh khiến hắn khó hiểu, hoặc cảm thấy khó chịu, hay thậm chí không vui?

Chỉ nghe hắn đứng bên ngoài, cách một lớp màn nói:

“Mới rồi là vi thần hiểu lầm điện hạ, thần xin nhận lỗi. Chỉ là… nếu điện hạ vì chuyện vừa rồi mà kinh hãi, xin cho thần được theo về phủ, bầu bạn nói chuyện, để giải tỏa tâm tình. Có điều… mong điện hạ chớ nên can thiệp quá mức, khiến bệ hạ không vui.”

Nghe xem một tiếng “vi thần”, một tiếng “điện hạ”.

Nhiều năm vợ chồng, rốt cuộc vẫn không tránh khỏi khách sáo lễ nghi quân thần.

Chắc hắn đã nghe được tin hoàng đế hạ chỉ lệnh nàng “đóng cửa kiểm điểm”, mới có thể thay đổi thái độ như vậy mà đuổi theo khuyên nhủ. Có thể cúi đầu nhận lỗi giữa đường thế này, cũng là làm khó khí độ một đời ngay thẳng của Mai đại nhân rồi.

Tuyên Minh Châu chỉ cảm thấy huyết khí trong ngực lại cuộn trào, lòng bàn tay run nhẹ, nàng khẽ khép mắt tựa vào thành xe, giọng nói bình lặng:

“Bổn cung đích xác bị quấy nhiễu, hiện tâm thần không yên. Phò mã… có nguyện ý đưa bổn cung hồi phủ?”

Ngoài xe, quả nhiên không có tiếng đáp.

Tuyên Minh Châu cong môi như ý, lạnh nhạt phân phó thị vệ: “Khải giá.”

Mai Hạc Đình xưa nay làm người, luôn đặt công trước tư, quốc trước nhà, chưa từng có ngoại lệ. Nàng có thất vọng cũng chỉ là vô ích. Từ hôm nay trở đi, cũng không cần mong chờ gì nữa.

Chỉ có điều bệnh tình này, e rằng còn nghiêm trọng hơn nàng dự liệu. Như vậy, việc hòa ly cũng nên sớm được đưa lên nhật trình.

~~~~~~

Vừa trở về phủ, Tuyên Minh Châu đã nghe nói Bảo Nha ngủ trưa bị bóng đè.

Nàng không kịp thay y phục, lập tức đến viện Sồ Phượng nơi Bảo Nha ở. Trên đường đi, thấy Thôi ma ma không theo bên cạnh, nàng liền thuận tay lấy khăn lụa trong tay áo, kín đáo giao cho Hoằng Nhi.

Hoằng Nhi chỉ liếc mắt một cái liền thấy rõ vết máu thẫm trên khăn, trong lòng hoảng hốt. Tuyên Minh Châu dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng: lặng lẽ xử lý, tuyệt đối không được để lộ.

Trong viện, ngoài rặng ngàn diệp lựu và một vạt Phật tang, ánh nắng hồng ấm áp chiếu rọi, nổi bật giữa một mảng xanh tươi, mang đến sức sống hiếm hoi chính là nơi con trẻ trong phủ thường qua lại. Gió xuân nhẹ nhàng từ trời thổi đến, rì rào qua lá cây, khiến lòng người cũng dần an tĩnh.

Một tiểu tỳ thay trưởng công chúa vén nửa rèm lên, trong phòng đã tụ khá đông người trừ bảo mẫu và hai a hoàn bên cạnh Bảo Nha, còn có một nữ y quan mà trong phủ dưỡng riêng, đang đứng dưới mái hiên chờ chẩn mạch.

Phía góc phòng, cạnh chiếc tủ ngọc chạm trổ tinh xảo, còn có hai thiếu niên đứng thẳng tắp.

Một người mặc hoa viên lãnh sam màu thanh khuê, khoảng mười hai mười ba tuổi. Người còn lại nhỏ tuổi hơn, gương mặt sáng sủa, ngũ quan đoan chính, khí chất thanh nhã, sóng vai đứng đó, mơ hồ có dáng vẻ "chi lan ngọc thụ".

Hai thiếu niên đồng thanh hành lễ, cúi người gọi: “Mẫu thân.”

Tuyên Minh Châu khẽ gật đầu. Nàng bước đến bên sập, nơi Bảo Nha đang nằm, trán lấm tấm mồ hôi, đôi tay bé nhỏ vươn ra đầy đáng thương.

Nàng rửa tay, rồi nhẹ nhàng ôm lấy tiểu cô nương vào lòng, ngồi nghiêng bên sập. Đưa tay sờ trán con, thấy không còn nóng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức cho lui hết mọi người trong phòng, chỉ để lại hai huynh trưởng của Bảo Nha.

Tuyên Minh Châu đảo mắt nhìn ba đứa trẻ lanh lợi, khóe môi khẽ cong, nửa cười nửa nghiêm:

“Nói đi. Là ngủ trưa xong lại bị các con kể chuyện ma quỷ dọa sợ, hay là ai đó lại lén dẫn muội muội đi trèo núi chơi?”

Trong lòng ngực, Bảo Nha chớp đôi mi dài cong cong, ngoan ngoãn không đáp.

Thiếu niên mặc nguyệt bạch y thấp hơn một chút, mỉm cười cúi đầu:
“Nói về ' ca ca tốt' của muội, mẫu thân người rõ nhất, con trước nay vẫn luôn tranh không lại huynh trưởng.”

“Ê! Ngươi lại dám bày trò!” Thiếu niên mặc sam màu thanh khuê vội vã phản bác, “Mẫu thân, trời đất chứng giám! Hôm nay con chưa gặp muội ấy lần nào. Vừa tan học nghe nói Bảo Nha ngủ bị bóng đè, con mới đến xem.”

Dứt lời, hắn còn quay sang làm mặt quỷ với Bảo Nha, hy vọng mượn nụ cười của muội muội để biện hộ cho mình.

Tuyên Minh Châu bật cười.

Trưởng tử là Mai Dự, thứ tử là Mai Hành, cả hai đều là con nuôi nàng nhận về nuôi dạy, thật lòng thật dạ xem 2 đứa như con ruột.

Khi nàng và Mai Hạc Đình mới thành hôn, ba năm liền không có con. Mai Hạc Đình ngoài miệng không hề oán trách, nhưng với tính tình lúc đó của Tuyên Minh Châu, nếu nói trong lòng nàng không áy náy, thì chính là dối lòng.

Đặc biệt sau khi thái y chẩn đoán nàng mang thể chất khó thụ thai, nàng liền cùng phò mã thương lượng, nhận một hài tử trong tộc Mai thị về làm con thừa tự chính là Mai Dự.

Năm kế tiếp, nàng lại từ trong hoàng thất đón về một vị quận vương nhi tử, cha mẹ đều mất sớm, tên thật là Tuyên Hành. Sau đổi họ thành Mai, dưỡng dưới danh nghĩa của hai vợ chồng, một lòng hy vọng Mai gia hưng vượng, con cháu đầy đàn.

Khi ấy, Thành Ngọc ở sau lưng từng trào phúng nàng, nói nàng là "gà mái không biết đẻ", chỉ biết đi "ôm trứng nhà người". Sau khi hay tin, Tuyên Minh Châu liền nổi giận, đánh nàng ta vài cái bạt tai cho hả giận.

Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Tuyên Minh Châu từ trước đến nay vẫn luôn xem Mai Dự và Mai Hành như ruột thịt, chưa từng có nửa phần ngăn cách.

Mai Bảo Nha không hổ là tiểu cô nương lanh lợi. Bé xoay người trong lòng mẫu thân, len lén ghé sát tai nàng thủ thỉ:
“Đúng rồi, hôm nay chính Mai đại ca kể cho con nghe chuyện ma ly kỳ nữa đó, giọng rất dọa người nha!”

Mai Dự nghe xong, sắc mặt lập tức sầm lại: Muội muội hãm hại ta rồi!

Mai Hành chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng châm chọc:
“Muội muội nói dối không chớp mắt, bản lĩnh lại càng cao siêu.”

Tuyên Minh Châu khẽ vỗ vào lưng Bảo Nha:
“Gọi là đại ca ca. Không được ức hiếp người ta.”

“Dạ...” Bảo Nha kéo dài giọng đáp, nhe răng cười ngọt ngào với Mai Dự, lại vẫn không gọi người.

Đứa nhỏ này vốn sớm lanh lợi, từ nhỏ ánh mắt đã trong sáng tinh anh. Trước kia chỉ cần ôm ra ngoài dạo một vòng trong viên, khi về thường hay gặp ác mộng, bị bóng đè.

Tỉnh dậy thì mồ hôi đầy người, nhưng chưa từng khóc lóc, chỉ là đặc biệt bám người, mỗi tối đều muốn cha mẹ ngủ cùng.

Sau vài câu chuyện cười giữa mẫu tử, Tuyên Minh Châu hỏi cặn kẽ tình hình. Quả thật hôm nay Bảo Nha không đi qua hoa viên, giếng nước, hay núi giả nào cả. Câu chuyện ma bé nghe cũng là từ mấy hôm trước  mùng tám kể lại. Khi đó, nàng đã sai bảo mẫu đi ghi tên Bảo Nha vào túi thần sổ, còn dâng hương cho Hoa Thần Nương Nương ở phương tây của vườn chính, xem như xua đi vận xui.

Tuyên Minh Châu lại sai người mang đến một ít mật yếm hoa hồng khô, dùng chén nhỏ đá thanh khắc hình hoa ẩn kín, rót nước đường, từ tốn đút từng ngụm cho Bảo Nha.

Tiện miệng, nàng hỏi hai nhi tử về việc học gần đây, chợt nhớ tới một chuyện liền bật cười:

“Cái gì mà Quốc Tử Giám việc học vội quá nên không đến thỉnh an? Là lão đại nhà ta bối rối không viết nổi thư cho ta, nên cố ý bịa cớ để khỏi bị hỏi tội đúng không?”

Mai Dự thở dài một tiếng, âm thầm cảm thán mẫu thân đại nhân quả là anh minh, không dám trốn tránh, cùng Mai Hành cùng nhau đứng thẳng, ngoan ngoãn đáp lời.

Bảo Nha thì bắt đầu ngáp liên tục, nhưng vẫn cố gắng níu lấy toàn bộ sự chú ý của mẫu thân, quyết chí không để ai chen vào mà cướp phần yêu thương:

“Nương , nương ơi, con kể người nghe chuyện thư sinh và hồ nữ nhé” bé đột ngột ngưng lại, đầu lắc như trống bỏi.

“Không, không! Con chưa từng nghe loại chuyện xấu xa ấy! Con thích nhất là đọc sách! Như thầy dạy: ‘Tử rằng, quân tử suốt ngày không hành xử như người thường’, ‘Tử không nói chuyện quỷ thần yêu quái loạn thần’, nương thấy, Bảo Nha ngoan không?”

Mai Dự và Mai Hành đồng thời bật dậy.

Tuyên Minh Châu vừa quay đầu, đã thấy Mai Hạc Đình đang đứng nơi cửa viện.

Dù trong lòng nàng hiện giờ không muốn thấy hắn, vẫn không khỏi có chút giật mình:
“Sao  chàng đã trở về rồi?”

Hắn vẫn mặc quan bào màu đỏ sậm thêu hoa văn, sắc phục chỉnh tề, tỏa nhè nhẹ hương bạch thuật và bồ kết.

Người này có một điểm đáng quý: dù bên ngoài phải tiếp xúc nhiều án mạng, bận rộn mệt mỏi thế nào, mỗi khi về nhà đều sẽ tắm rửa sạch sẽ, không bao giờ để mình mang theo mùi dơ bẩn vào nội viện, e sợ làm phiền lòng các nàng.

Ngày trước, chính vì những điều nhỏ nhặt như thế này mà Tuyên Minh Châu từng động tâm.

Nàng nghĩ, nam tử xuất thân danh môn, ít nói, giữ lễ, luôn biết giữ mình, ấy là phẩm cách đáng trọng. Mà người như hắn, hẳn cần một thê tử biết kiên nhẫn, giống như gọt giũa một khối ngọc thô, phải tinh tế, tỉ mỉ, thì mới có thể phát hiện những điều tốt đẹp ẩn sâu trong vẻ ngoài lạnh nhạt kia.

Dù sao sớm chiều ở cạnh nhau, chẳng phải cứ phải vội vã, mà là từng chút một, gom góp những thói quen nhỏ, tính nết nhỏ, chút thiện ý nhỏ, tích lại rồi sẽ thấy, người này vốn không hề lạnh lùng vô tình, mà là có một linh hồn dịu dàng, nàng từng nghĩ chỉ mình mới có thể nhìn thấy.

Tiếc thay mẫu hậu mất sớm, không còn ai chỉ nàng cách làm thế nào để giữ lấy một người như thế. Kiểu chân tình dịu dàng này, đáng lý nên là nam nhân dành cho nữ nhân.

Một khi vai trò đảo ngược, nữ nhân chủ động vun đắp, chủ động giữ lấy, nam nhân chưa chắc hiểu được, càng không nói đến việc cảm kích hay hồi đáp. Họ có khi lại thấy đó là dây dưa phiền phức.

Tuyên Minh Châu hiểu ra đạo lý ấy, chỉ là quá muộn.

Mai Dự và Mai Hành nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy kính sợ, hướng phụ thân hành lễ, rồi thức thời lui ra.

Bảo Nha ngẩng đầu, ánh mắt trong veo như nước, ngọt ngào gọi một tiếng:
“Cha.”

Mai Hạc Đình khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt lặng lẽ dừng lại ở hình ảnh mẫu tử an yên, dịu dàng bên nhau, như bất giác lưu luyến.

Hắn bước tới bên sập, cúi người, dùng mu bàn tay khẽ chạm lên trán con gái, dò thử độ ấm.

Mai Hạc Đình thuận thế ngồi xuống cạnh Tuyên Minh Châu.

Ánh mắt hắn nhìn vào mắt nàng, giọng nói trầm thấp, rõ ràng từng chữ:
“Lúc trước ta đưa điện hạ về, cũng đã dặn dò xong công việc ở Nhạc Phường.”

Lời nói như lời đáp, mà nghe kỹ lại như đang giải thích.

Tuyên Minh Châu hiểu ý hắn. Hắn không đuổi theo xe ngựa của nàng lúc rời đi, là vì muốn lo cho chu toàn công việc.
Nếu là mấy ngày trước, nàng có lẽ sẽ vì một lần hắn phá lệ quan tâm mà mừng rỡ.

Nhưng hôm nay, khi cả “mệnh đều sắp công đạo rõ ràng” rồi, thì chút săn sóc vụn vặt này lại chẳng có tư vị gì.
Nàng bình thản nói:
“Ta ở đây chơi cùng Bảo Nha một chút. Chàng nếu có việc thì cứ đi trước.”

Ánh mắt Mai Hạc Đình khẽ tối lại, tựa như chút hương thơm quanh nàng vờn quanh mũi, chưa kịp lưu lại đã tan đi. Môi mỏng khẽ mím, tay luồn nhẹ vào tay áo, tựa như đang dò tìm vật gì.

Trong tay áo hắn là một quyển tập thơ, chính tay hắn trích chọn và chỉnh sửa từ lâu. Lẽ ra nên tặng vào ngày sinh nhật nàng, nhưng hôm đó xảy ra chuyện không vui, nên hắn đành gác lại đến giờ.

Vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, mang đến, coi như xin lỗi nàng.

Hắn vốn nghĩ nàng tính tình dịu dàng, dễ nói chuyện, chỉ cần hắn chịu mở lời, thì nàng cũng sẽ không giận lâu.

Nào ngờ Tuyên Minh Châu lập tức đứng dậy:
“Nếu vậy, chàng ở cùng Bảo Nha một lát đi. Ta về phòng thay bộ y phục.”

Quay sang con gái, nàng dịu dàng cười:
“Mẫu thân thay y phục xong sẽ quay lại ngay.”

Trong lòng Mai Hạc Đình chợt thoáng qua cảm giác không vui.

Hắn mơ hồ nhận ra, hôm nay thái độ nàng đối với hắn và đối với nữ nhi không giống nhau. Nhưng chưa kịp nghĩ rõ, Bảo Nha đã nhảy cẫng lên ôm lấy cổ hắn, làm nũng:

“Cha, ôm một cái!”

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy con, sợ làm đau làn da non mềm, bàn tay càng thêm nhẹ nhàng.

Đầu nhỏ của Bảo Nha tựa vào vai cha, mũi hít được hương thơm lành lạnh như thông lá, tựa như tuyết đầu mùa ở Lạc Dương, vừa thanh vừa mát, dễ chịu hơn hẳn hương liệu mẫu thân hay dùng trong phòng.

Tiểu cô nương không hề để bụng chuyện vừa nãy, tay nhỏ vòng lên cổ cha, mặt nhỏ ngẩng lên:
“Cha, Luận Ngữ con đều học thuộc cả rồi đó!”

Bảo Nha năm nay chưa đầy năm tuổi.

Người ta vẫn nói, Mai gia có nữ, diện mạo lẫn tính tình giống mẹ, tư chất lại theo cha, thật là trời sinh thông tuệ.

Chỉ cần nghe nàng lúc nãy thuận miệng trích dẫn Luận Ngữ, vậy mà một chữ cũng không vấp, miệng lanh lợi, chưa đến tuổi đã hơn người.

Tuy nhiên, trí tuệ đó cũng chẳng ít lần dùng để đi bắt kiến, đào tổ chim, trèo núi giả, thậm chí ném bột phấn vào giếng… Gần đây lại thêm chuyện dùng bát mực trêu người.

Mai Hạc Đình khẽ vuốt tóc con, giọng dịu dàng hiếm thấy:

“Cha không cần khảo nghiệm học vấn của con, thuộc hay không không quan trọng. Nhưng Bảo Nha phải nhớ, không được ỷ mình thông minh mà đi bắt nạt người khác.”

“Dạ dạ.” Bảo Nha gật đầu liên hồi như gà mổ thóc, “Con ngoan lắm!”

Dù Mai Hạc Đình từ trước đến nay vốn là người ít nói, ít cười, giờ phút này cũng không khỏi mềm lòng.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc khắc của con gái, trong mắt hắn thoáng hiện ánh sáng ấm áp.

Hắn khẽ lẩm bẩm:
“Lúc bằng tuổi Bảo Nha, nương con cũng có bộ dáng đáng yêu như thế này sao…”

Bảo Nha lập tức lắc đầu quầy quậy, phản đối mạnh mẽ:
“Sao lại giống! Mẫu thân còn đẹp hơn cả tiên nữ! Một trăm Bảo Nha mới miễn cưỡng bằng nửa mẫu thân thôi!”

“Vậy à…”

~~~

Tuyên Minh Châu trở về phòng thay xiêm y, không phải vì chú trọng nghi lễ, mà là nàng nghi ngờ cổ áo mình vương chút mùi huyết tinh, sợ nếu để Mai Hạc Đình, một Đại Lý Tự thiếu khanh quen thói bắt mạch tìm manh mối, trông thấy, sẽ sinh nghi.

Chỉ là, nàng nghĩ lại, chuyện nhỏ như thế, hắn có lẽ cũng chẳng thèm để tâm.

Không phải Tuyên Minh Châu cố ý giấu giếm bệnh tình, càng không phải muốn ra vẻ yếu đuối cầu sự thương xót. Mà là, nàng đã thay đổi tâm cảnh, lúc này, điều nàng lo tính, là phải làm sao cắt đứt sạch sẽ với phò mã, để từ đó đường ai nấy đi, không còn ràng buộc thân tình.

Chỉ có như vậy, chuyện ở trong cung mới dễ xoay chuyển.

Tại Minh Cao Uyển, nàng thay một bộ xiêm y thường nhật, rồi cũng không vội quay lại viện, mà lập tức triệu ám vệ Tùng Đài, giao phó hai việc.

“Cho Nghênh Tiêu đến chờ ở cửa cung, tính ra tin Thái Hoàng Thái Phi nhiễm bệnh đã lan truyền mấy ngày, hẳn là sắp có tin mới.”

Nàng ngừng một chút, rồi tiếp:
“Ngươi lại âm thầm đi Thái Y Thự, tìm Dương thái y. Ta uống thuốc mấy ngày nay, ngực vẫn rầu rĩ, cổ họng lại có vị ngòn ngọt. Xem thử có vấn đề gì không. Đi nhanh, về nhanh, chớ để ai nhìn ra điều gì.”

Người bên cạnh nàng trừ Hoằng Nhi và Trừng Nhi hầu cận bên trong, thì còn có Nghênh Tiêu, Tống Na, Tùng Đài, Tuyết Đường… đều là tâm phúc theo nhiều năm, tuyệt đối có thể tin cậy. Tùng Đài lĩnh mệnh, lập tức rời đi.

Chưa tới nửa canh giờ sau, hắn đã quay về, mang theo một tin ngoài ý muốn:

Dương thái y vô ý ngã quỵ trong nhà, hiện tại hôn mê bất tỉnh.

“Cái gì?”
Tuyên Minh Châu kinh hãi, đứng bật dậy.

“Đã có y quan nào xem qua chưa? Thương thế có nghiêm trọng không? Sao lại ra nông nỗi ấy?”

Tùng Đài chắp tay, bình tĩnh thuật lại:
Hôm nay đúng lượt Dương thái y nghỉ, vốn ở trong nhà ngủ trưa. Theo lời lão thê Trương thị kể, giữa chừng ông đột nhiên bừng tỉnh trong mộng, bật dậy ngồi dậy, miệng la lớn: “Không đúng! Sai rồi!”

Sau đó chưa kịp xỏ giày, đã cuống cuồng đi tới đi lui trong phòng, vừa bước vừa lẩm nhẩm điều gì. Rồi bỗng nhiên muốn chạy ra khỏi nhà.

Trương thị lo lắng kéo ông lại, không ngờ hai người giằng co, ông trượt chân ngã về phía trước, đầu va mạnh vào bậc cửa.

Chỗ đập là phía sau gáy, y quan sau đó xem qua, nói do tuổi tác đã cao, chấn động não thế này… khi nào tỉnh lại, hay có tỉnh lại được hay không, đều khó nói.

Tuyên Minh Châu nghe đến đây, trầm mặc hồi lâu, ngực nghẹn thêm một tầng u sầu không tên. Nàng chỉ đành sai người tới phủ Dương thái y thăm nom chu đáo, còn bản thân thì cảm thấy như có một khối đá đè nặng nơi ngực.

Lúc này, thuốc phó lần hai sau giờ ngọ đã nấu xong. Trừng Nhi cẩn thận bưng vào, chén sứ trắng nghi ngút khói, thoang thoảng mùi tanh khó ngửi.

Tuyên Minh Châu nhìn chén thuốc đen sánh, nhíu mày, thở dài một tiếng, rồi vẫn cố nén mà uống cạn một hơi.

~~~~~

Editor: 

Theo xưng hô cổ đại thì ‘nương’, ‘mẫu thân’ sẽ là mẹ

‘cha’, ‘phụ thân’ sẽ là bố nhưng nương cha là dùng cho sinh hoạt bình thường, gần gũi, dân thường đa số dùng. Và phụ thân hay mẫu thân thì quý tộc hoặc những trường hợp trang trọng sẽ được sử dụng. 

Mình để lung tung thoại của bé Bảo Nha thôi, bé còn nhỏ và tính cách cũng hoạt bát nên để lung tung. còn 2 ca ca của bé thì nghiêm túc hơn nên mình ko để lung tung . Hoan hỉ hennn, có ý đồ hết. 😗

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play