Năm Vĩnh Thuần thứ ba triều Đại Tấn, mùa xuân, phủ trưởng công chúa mở đại yến hoa.

Tại Mẫu Đơn viên, thuỷ tạ Bì Lâm, sân khấu “Năm Dơi Như Ý” đang diễn kịch mừng thọ, tiếng xướng ca vang vọng, náo nhiệt phi thường.

Phía hậu viện, trong nội điện của Chiêu Nhạc trưởng công chúa, lửa đèn vẫn sáng.

Màn trướng thêu hoa bằng tơ hồng che khuất bóng người, chỉ lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn mảnh khảnh.

Có tiếng hỏi nhẹ nhàng vang lên hai lượt, ngoài bếp thiến chạn, thái y mặt đầy nghiêm trọng, trầm mặc không đáp.

Tuyên Minh Châu hơi nhíu mày. Một tỳ nữ trong cung phục ở bên lập tức vén màn, để lộ dung nhan diễm lệ của nàng.

Chỉ thấy nàng khoác một bộ cẩm bào đỏ tía thêu mây vàng, cổ áo và tay áo thêu hạc bằng kim tuyến, tùy ý tựa mình lên ghế mềm, toát lên vẻ đẹp quý phái và cao nhã.

Thái y Dương liếc nàng một cái rồi lập tức cúi đầu, không dám nói lời nào.

Tuyên Minh Châu chậm rãi mở miệng, giọng lạnh nhàn:

“Có gì mà khó nói đến thế?”

Chờ một hồi không thấy hồi đáp, nàng buông tay áo, khẽ cười:
“Chẳng lẽ bổn cung mắc bệnh nan y, hay là muốn biến sinh thần thành ngày giỗ?”

Mùng tám tháng Tư, Phật Đản , cũng chính là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Chiêu Nhạc trưởng công chúa.

Từ thời tiên đế, Đại Tấn dần sùng Phật, triều đình nghỉ chầu, bá quan tắm gội trai giới trong ngày này. Lạc Dương thành hôm nay không triều chính, cũng vừa khéo có đại yến ở phủ công chúa, tân khách tụ hội đông đủ.

Lúc yến tiệc đang vui, Tuyên Minh Châu cảm thấy choáng váng buồn nôn, sợ thất lễ nên mới cho mời thái y đến bắt mạch.

“Ai da tiểu điện hạ, tiểu tổ tông của nô tỳ! Hôm nay là ngày tốt lành, sao lại nói lời xúi quẩy như vậy!” là Nhũ mẫu Thôi thị vừa nghe liền lên tiếng ngăn lại.

Sinh nhật mà nhắc đến tử biệt, quả thật là điều đại kỵ.

Nhưng công chúa trong lòng sớm đã đè nén một cỗ u uất. Thôi ma ma hiểu rõ , là vì phò mã chẳng hề chuẩn bị lễ mừng sinh nhật cho nàng, mà nàng lại chẳng muốn cúi đầu nhắc nhở, nên mới giận dỗi không vui.

Thái y Dương bị giọng nói mỉa mai của nàng dồn ép, tim đập dồn dập. Ai chẳng biết Chiêu Nhạc trưởng công chúa là nữ nhi được Tấn Minh Đế yêu thương nhất, cũng là hoàng muội mà tiên đế cưng chiều vô cùng.

Khi còn chưa xuất giá, nàng nổi danh hào phóng rực rỡ, danh tiếng khắp 109 phường Lạc Dương. Sau khi xuất giá, nàng trở nên hiền lương đoan trang, đã có cả nhi nữ, hiện nay đang ở độ tuổi xuân sắc rực rỡ nhất.

Dương thái y trong lòng không khỏi tiếc thương, cân nhắc từng lời mà thưa:

“Khởi bẩm trưởng công chúa điện hạ… mạch tượng của điện hạ, rất giống với chứng bệnh năm xưa của Nhu gia Thái hoàng thái hậu…”

Tuyên Minh Châu lập tức ngẩng đầu, còn Thôi ma ma vì quá kích động mà lỡ tay làm rơi vỡ chén sứ thanh hoa trong tay.

~~~~

“Đại hoàng tỷ sao còn chưa ra? Hôm nay phồn hoa náo nhiệt như vậy, thiếu nàng thì vai chính này chẳng phải trống vắng lắm sao?”

Tại Mẫu Đơn viên, bên cạnh sân khấu kịch trong yến tiệc, người vừa nói là một nữ tử mặc váy hoa gấm màu thủy lam thêu cẩm chướng. Đó chính là Lục công chúa Tuyên Minh Nhã, phong hào Thành Ngọc, con gái của Tấn Minh Đế.

Ngồi cạnh nàng là Bảo Tranh quận chúa của phủ Tấn Vương, năm ngoái vừa mới cập kê, tên húy là Tuyên Bội. Nàng lấy quạt lụa che miệng, nhẹ nhàng nói:

“Mới rồi ta thấy sắc mặt trưởng công chúa cô cô có chút tái nhợt, còn tưởng nàng uống hơi nhiều rượu, lui về sau thay y phục rồi.”

“Ngươi cũng nhìn ra sao?”

Thành Ngọc công chúa, vừa mới goá chồng – phò mã thứ ba đã qua đời không lâu , nay đang hưởng thụ cảnh sống tự tại, vừa cười vừa nhận lấy một chiếc bánh ngọc quế từ tay thiếu niên nhu mỹ sau lưng.

“Nơi nào là say rượu? Chỉ e là mệt nhọc quá độ thôi. Ai mà không biết yến tiệc này tuy trên danh nghĩa là do Mai phò mã thay nàng lo liệu, nhưng thật ra đâu phải tất cả đều do Tuyên Minh Châu tự mình chuẩn bị? Tất tả ngược xuôi, chẳng qua là muốn người ta thấy Mai phò mã có nàng trong lòng thôi.”

Bảo Tranh quận chúa biết hai vị cô cô từ nhỏ đã bất hòa, chỉ giả vờ không nghe ra ẩn ý châm chọc trong lời, ngoan ngoãn phụ họa:

“Thì ra là vậy.”

“Không phải sao?” Thành Ngọc cười nhạt, vừa xem diễn vừa nói:

“Dù cho phụ hoàng sủng ái nàng đến đâu, thì đã sao? Chẳng phải cuối cùng cũng bị gả cho một nam nhân không yêu nàng, bằng mặt không bằng lòng, còn phải thay hắn nuôi hai đứa con không phải do mình sinh ra. Cái cảm giác đó… ha, ha ha.”

Tuyên Bội chỉ cười không đáp. Dù sao cũng là chuyện riêng của trưởng bối, nghe nói ra, trong lòng lại có chút khoái ý khó tả.

Nàng và vị cô mẫu cao quý kia vốn không thân thiết gì. Chỉ là... trong hai mươi năm đầu đời của nàng, trưởng công chúa sống quá mức thuận lợi, hào quang chiếu khắp, người người ngước nhìn. Lâu dần, trong lòng cũng sinh ra chút oán thán, chút ghen tỵ.

Ai mà không biết Tấn Minh Đế sủng ái trưởng công chúa còn hơn cả Thái tử, vì nàng mà phá lệ kiến hành cung riêng, ban mãng phục (áo rồng), cho quyền điều khiển Bát cấm quân, thưởng riêng tư khố.

Chỉ cần điểm danh ra một trong những đặc ân ấy, đều đủ khiến người ta đỏ mắt vì ganh ghét.

Dĩ nhiên là Thành Ngọc công chúa được gả đi trước Tuyên Minh Châu.

Nàng khẽ nghiêng mắt nhìn về hướng nam của yến tiệc, bắt gặp thân ảnh cao ngất như tùng xanh kia, trên mặt liền hiện nụ cười mãn nguyện.

Mai Hạc Đình.

Năm xưa là học trò thân truyền của đế sư, sau được Tấn Minh Đế khâm điểm làm Thám hoa lang. Một thân văn phong thanh lãnh, khí chất cao nhã, quả thực là phong tư lỗi lạc, khiến người không thể rời mắt.

Chỉ tiếc rõ ràng là người có tài làm tể tướng, vậy mà chỉ vì một lần bị trưởng công chúa để mắt tới tại Quỳnh Lâm yến, từ đó chặt đứt đường làm quan, bị buộc ở rể trong phủ công chúa.

*(cho ai chưa biết  theo luật phong kiến, phò mã không được làm quan hoặc nếu có thì chỉ làm quan tượng trưng, không có quyền lực thực tế để bảo vệ triều đình khỏi nạn ngoại thích, giữ sự phân minh trong hệ thống chính trị.)

Một người lòng cao khí ngạo như hắn, sao có thể không hận Tuyên Minh Châu?

Dù đã thành thân nhiều năm, mỗi khi hai người cùng xuất hiện trước mặt người khác, nàng chưa từng thấy Mai phò mã nở một nụ cười nào thật lòng với trưởng công chúa.

Thành Ngọc công chúa nghĩ đến đó, trong lòng cảm thấy đắc ý khó tả. Nàng thầm tưởng tượng đến cảnh vị đại hoàng tỷ kia đang xoay xở trong chốn khó xử, vừa mơ màng vừa tiện tay nhặt một quả vải từ đĩa thủy tinh trên bàn.

Chợt nàng hét khẽ một tiếng.

Một chén mực tươi mới, đen đặc, không biết từ đâu rơi xuống, chính xác hắt trọn lên chiếc váy gấm thập cẩm vừa thay của nàng, không sót một giọt.

“Ái!” Bảo Tranh quận chúa ở bên cạnh cũng bị văng trúng lên mu bàn tay, vội vã lùi lại, sợ cũng bị vạ lây.

Kẻ gây chuyện là một thân ảnh nhỏ bé vận y phục màu xanh đen, thân thủ linh hoạt, hiển nhiên rất quen thuộc địa hình. Mới vừa rồi còn thấp thoáng sau gốc tường, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Xung quanh bắt đầu rộ lên tiếng kinh hô cùng ánh nhìn hiếu kỳ.

Sắc mặt Thành Ngọc công chúa còn đen hơn vết mực trên váy, nghiến răng nghiến lợi. Một lúc lâu sau, nàng mới phun ra một câu đầy giận dữ:

“Cái đồ không giáo dưỡng!”

~~~~

“…Thành Ngọc công chúa chỉ lỡ lời một chút, nào ngờ lại bị tiểu tiểu thư vô tình nghe được, tức giận không kìm, mới hắt cả chén mực lên người Thành Ngọc công chúa.”

Dương thái y vừa rời đi, Tuyên Minh Châu còn đang cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống, không rõ đang nghĩ gì. Ngay sau đó, tin tức về chuyện xôn xao phía trước đã được bẩm báo vào điện.

Phủ công chúa là trọng địa, trong tối dĩ nhiên không thiếu tai mắt.

Người đưa tin là ảnh vệ Nghênh Tiêu, nhưng khi nàng vừa bước vào trong điện, lập tức nhận ra bầu không khí nơi đây khác lạ.

Thôi ma ma liên tục đưa mắt ra hiệu cho nàng; còn Hoằng Nhi và Trừng Nhi, vành mắt đỏ hoe, dáng vẻ dường như vừa mới khóc qua.

Nghênh Tiêu khẽ giật mình ,có chuyện gì đã xảy ra?

Trưởng công chúa xưa nay rộng lượng, nghe qua bao nhiêu lời châm chọc cũng chỉ cười cho qua. Thành Ngọc nói lời cay độc cũng không phải ngày một ngày hai, cớ gì hôm nay lại khiến trong điện buồn lặng đến vậy?

“Đừng ấp úng,” Tuyên Minh Châu ngẩng mặt lên, sắc mặt trắng nhợt như ngọc tuyết, thanh âm đạm mạc, “Lục nha đầu nói những gì, ngươi một chữ cũng đừng bỏ sót.”

Nghênh Tiêu lúc này mới phát hiện , ánh mắt của điện hạ, hoàn toàn không giống thường ngày.

Trước kia, dù bận rộn yến tiệc hay rối ren phủ vụ, mỗi lần nhắc đến Mai phò mã, ánh mắt công chúa lập tức dịu lại, tựa hồ một hồ xuân thủy , mềm mại mà đầy tình ý.

Nhưng hôm nay, đôi mắt ấy chỉ đọng sương lạnh vắng lặng, không chút độ ấm.

Nghênh Tiêu hạ giọng:
“Thành Ngọc công chúa nói… Điện hạ gả cho một người không yêu mình, lại phải sống bên hắn…”

Lời này thật khó thốt ra, nhưng nàng không dám giấu giếm, chỉ có thể thật thà thuật lại, không thêm không bớt.

Tuyên Minh Châu nghe hết.

Nàng trông như không để tâm, song trong lòng từng đợt sóng ngầm cuộn lên. Những lời đó, sao lại chẳng khiến người nhớ lại mấy năm thành thân cùng Mai Hạc Đình?

Năm đó, vừa gặp đã thương.

Vì hắn, nàng chẳng tiếc cầu xin phụ hoàng, cạy miệng khẩn cầu mối hôn sự. Ban đầu còn lo, vị công tử Giang Tả xuất thân thế gia thanh quý, lại nhỏ hơn mình một tuổi, liệu có vì thân phận công chúa mà không vừa lòng?

Nhưng lòng yêu mù quáng khiến nàng tin, chỉ cần mình đối tốt, chân thành, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.

Thế mà…

Cho nên về sau, nàng buông bỏ rất nhiều nghi lễ, quy cách và sự phô trương vốn thuộc về thân phận công chúa, cam tâm tình nguyện lui về hậu viện, rửa tay nấu canh vì hắn.

Nàng vốn thích náo nhiệt, còn hắn lại trầm tĩnh, kiệm lời. Sợ hắn cảm thấy mình là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, từ đó Tuyên Minh Châu thu lại tính khí kiêu ngạo, từ bỏ việc cưỡi ngựa uống rượu, nghiêm túc sửa đổi tính tình, học cách trở nên đoan trang, dịu dàng như những tiểu thư xuất thân từ gia đình thư hương lễ nghĩa.

Hắn vốn hiếm khi cười, mỗi lần hắn chỉ khẽ cong môi, Tuyên Minh Châu vẫn tự an ủi mình: “Bổn cung cưới Thám Hoa lang, tất nhiên là vì hắn trời sinh vốn không thích cười mà thôi.”

Hóa ra trong mắt người ngoài, tất cả những điều đó chẳng qua chỉ là nàng ,một trưởng công chúa cao quý , đang chủ động lấy lòng nam nhân, trở thành trò cười.

Tuyên Minh Châu rũ hàng mi cong dài xuống, dịu giọng gọi:
“Bảo Nha đâu?”

Nghênh Tiêu đáp, giọng rất cẩn thận:
“Chuyện của tiểu thư, phò mã đã biết. Ngài ấy lệnh cho đại công tử bắt tiểu tiểu thư đến xin lỗi khách nhân. Sau đó... đưa tiểu tiểu thư vào từ đường chép sách.”

Lại là chép sách ở từ đường sao? Thôi ma ma cau mày, tiểu tiểu thư mới có năm tuổi thôi mà.

Trong lòng bà thầm trách phò mã quá mức nghiêm khắc, không chừa chút tình người, nhưng lại chợt nhớ ra hiện giờ công chúa cũng đã sức cùng lực kiệt, khí huyết yếu nhược, sóng mũi lập tức cay xè. Bà vội vã lên tiếng khuyên giải:

“Điện hạ đừng lo lắng, có lẽ chỉ là phò mã giận quá thôi. Bên phía tiểu tiểu thư còn có đại công tử chăm sóc.”

Chưa nói xong, bà lão ấy đã nghẹn ngào không kiềm được.

Bà còn nhớ mười mấy năm trước, Nhu gia Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên phát bệnh lạ. Thái y bắt mạch xong nói đó là chứng bệnh hiếm gặp trong thiên hạ, gọi là “chứng thiếu máu”.

Hồi ấy, trong cung ngoài cung đều tìm đủ phương thuốc để thử, nhưng cả thuốc lẫn châm cứu đều không hiệu quả. Kết quả chỉ trong chưa đầy nửa năm, Thái Hoàng Thái Hậu đã qua đời.

Nhu gia Thái Hoàng Thái Hậu ấy chính là mẫu thân ruột của trưởng công chúa.

Năm đó điện hạ mới mười một tuổi, tận mắt chứng kiến mẫu hậu dần lụi tàn như đèn cạn dầu.

Bây giờ thái y lại nói, mạch tượng của trưởng công chúa giống hệt với năm xưa của Thái Hoàng Thái Hậu.

Thôi thị đau lòng nhìn về phía điện hạ mà chính tay bà nuôi lớn. Ngực bà như có một khối băng đâm xuyên, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn cướp đi tim gan của bà sao?

“Vì sao cố tình là cái này bệnh? Đây là bệnh bất trị!”

Tuyên Minh Châu liếc nhìn cặp đôi kia, ánh mắt phượng lặng lẽ không một tia cảm xúc.

Nàng đẩy tấm rèm thêu tinh xảo ra khỏi cửa sổ, nhìn những tán đào đang nở rộ trong sân phủ đậm sắc xuân cuối mùa. Giọng nàng vang lên khẽ khàng, mang theo chút trào phúng:

“Ma ma, bà xem đi, ta nói có sai đâu? Nếu như thế này còn không phải là lời vàng ý ngọc, thì ta đúng là uổng công gánh cái danh hậu duệ quý tộc này rồi.”

Thôi ma ma đỏ hoe mắt. Đúng lúc đó, rèm châu khẽ động, một bóng người cao gầy bước vào.

Thôi ma ma vốn định lên tiếng khuyên giải, lại không thốt nên lời.

Người nam nhân vóc dáng cao ráo, hôm nay khoác lên mình chiếc trường bào lụa xanh đen thêu hoa lan và họa tiết trúc. Chiếc đai lưng ôm sát làm nổi bật vòng eo hẹp, dáng người tuấn dật như tùng xanh thẳng tắp, đứng đó càng toát ra khí chất thanh cao, lạnh lùng như núi băng không thể với tới.

Nghênh Tiêu vội hoàn hồn hành lễ. Mai Hạc Đình khẽ gật đầu, giữ đúng lễ nghi, dừng bước ngoài màn lụa.

Hắn cúi đầu nhìn sắc mặt Tuyên Minh Châu, nhẹ giọng hỏi:
“Bên ngoài còn có khách chờ. Điện hạ không khỏe ở đâu sao?”

Thôi ma ma luôn kính trọng phò mã gia, lúc này trong lòng lại dâng lên một cơn giận vô danh, nếu phò mã biết công chúa bệnh đến mức như sắp mất mạng, còn có thể đối xử với nàng thờ ơ, lạnh nhạt đến thế sao?

Đang định mở lời, Tuyên Minh Châu đã lắc đầu ngăn lại.

Nàng nghiêng người trên ghế bành, đổi sang một dáng vẻ lười nhác. Ánh mắt nàng nhìn người đối diện , khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt phượng sâu thẳm, rồi bất chợt bật cười.

Không hổ là hắn. Ngày vui thế này mà vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh nhạt như cũ, chẳng hề thay đổi.

Trong phòng ngủ của Tuyên Minh Châu, có một chiếc giường đất nhỏ được làm riêng, chạm khắc tùng mai và hạc trắng. Người này, kỳ thực rất giống con hạc trên giường kia , dù thế gian pháo hoa rực rỡ đến đâu, đầu cũng không cúi, sống lưng cũng không chịu cong.

Chính là người mà nàng đã yêu đến tận cùng suốt mấy năm nay.

Tuyên Minh Châu dịu dàng hỏi:
“Bảo Nha, sao vậy?”

Mai Hạc Đình dừng lại một chút rồi nói:
“Chỉ là bướng bỉnh, chuyện nhỏ thôi.”

“Ừ.” Tuyên Minh Châu nhẹ giọng đáp, ánh mắt lại lạnh lùng:
“Sanh thần mẫu thân, nữ nhi lại bị phạt quỳ ở từ đường… cũng là một chuyện nhỏ thôi nhỉ?”

Mai Hạc Đình nhìn thấy biểu cảm vừa giống như trào phúng vừa như tự giễu của nàng, môi mỏng khẽ mím, kéo thành một đường lạnh lùng.

“Dưỡng tính phải bắt đầu từ nhỏ, luận việc phải luận hành vi, không luận tâm ý. Bảo Nha dùng mực vẩy lên người khác, nàng nói không phạt được sao?”

Hắn là Đại Lý Tự thiếu khanh, người mang cả bụng đạo lý để giảng giải.

Tuyên Minh Châu từng rất thích cái vẻ nghiêm trang ấy của hắn, cũng từng thích nghe giọng nói trầm lạnh như nước của hắn, chính là vì cái sự tự phụ tự nhiên ấy. Cũng bởi vì điều đó, hắn mới khác biệt với tất cả những người khác, mới xứng đáng với danh xưng “Giang Tả đệ nhất công tử.”

Lúc này, nàng lặng im nhìn hắn thật lâu, trong lòng đột nhiên dâng lên một sợi tơ phiền muộn rối rắm.

Nàng không muốn phân biệt đúng sai nữa, chỉ thấy mỏi mệt:
“Giải tán yến tiệc đi.”

Mai Hạc Đình nhíu mày, không hiểu nàng lại nổi cơn giận gì. Từ khi nàng gả cho hắn, tính tình luôn ôn nhu, hòa nhã, dù là trong việc nhà hay dạy con, chưa từng khiến hắn khó xử.

Lần này, hắn hơi mất kiên nhẫn, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh nhạt:
“Điện hạ, hôm nay đều là khách quý tới chúc thọ vì nàng. Rượu còn chưa cạn nửa, làm chủ nhà mà bỏ đi giữa chừng, tình lý đều không hợp. Không thể thất lễ như vậy.”

Lại thêm một tràng đạo lý nữa, đem câu “ta không khỏe trong người” mà nàng định nói nghẹn lại trong cổ họng.

Cặp mắt sâu đen kia như dựng lên một bức tường, xa cách tựa ngàn dặm, khiến người ta có cảm giác bất luận nàng nói gì lúc này, cũng đều là vô cớ gây sự, không thể nhận được chút cảm thông nào từ hắn.

Nàng không muốn mình trở nên hèn mọn như thế.

“Vậy thì phiền phò mã thay ta chiêu đãi khách nhân thật tốt.”

Tuyên Minh Châu nở nụ cười. Giữa hai hàng mày ngọc, viên bảo thạch đỏ trên trán nàng khẽ lay động theo mỗi lời nói, lấp lánh ánh sáng chói mắt khiến người nhìn không thể rời mắt.

“À, nhớ thay ta kính Thành Ngọc một chén. Nàng góa bụa cô đơn, vẫn luôn nhớ mong vị tỷ phu tốt của mình đấy.”

“Cái gì?”

Lời này với Mai Hạc Đình chẳng khác nào vết nhơ tột cùng, khiến hắn sững người trong thoáng chốc.

Sau khi phản ứng lại, sắc mặt hắn lập tức đỏ lên vì tức giận lẫn xấu hổ.

“Điện hạ, nàng thật là... nháo đủ chưa?”

Nam nhân giận dữ, phất tay áo bỏ đi.

Cả phòng cung tỳ nhìn nhau, không ai dám thở mạnh. Thôi ma ma đau lòng đến muốn khóc:
“Công chúa, vì sao ngài không nói ra... Ngài như vậy là tội gì chứ?”

Tiếng chuỗi rèm châu khẽ vang lên như ngọc vỡ.
Tuyên Minh Châu ngơ ngẩn nhìn về hướng hắn vừa rời đi, trái tim như có dao nhỏ sắc bén cứa một nhát, đau buốt. Nàng hé môi, nhưng cuối cùng chẳng thể nói nên lời.

Phải rồi, tội gì chứ?

Đã thành thân bảy năm, cũng không phải nàng chưa từng nghi ngờ—rằng có khi nào từ đầu đến cuối, hắn chưa từng thích mình? Có phải, là nàng đã dùng quyền thế để ép buộc hắn ở lại?

Nhưng nếu Mai Hạc Đình thực sự không có tình cảm gì, một người kiêu ngạo như hắn, sao lại có thể mỗi năm đều đích thân chép tặng nàng bài từ đêm Thất Tịch?

Còn nhớ khi đó:
"Hạc hàm châu ảnh bích",
"Vĩnh kết vợ chồng hảo."

Hắn đã có hồi đáp, nàng cũng liền tin, tình cảm này, không phải chỉ là nàng đơn phương cưỡng cầu.

Cho đến khi thái y chẩn ra căn bệnh nàng mắc phải không thể cứu chữa, nàng mới dần dần tỉnh ngộ:

Suốt bảy năm qua… hóa ra chỉ là một mình nàng tình nguyện mà thôi.

🔪Chém 🐖 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play