“Không biết thì học.” Đường Hoan duỗi chân đá đá vào chân cậu giục giã.
Một nam chính mà còn bày đặt làm đại gia trước mặt tiểu tiên nữ, đại gia nhà tôi chỉ có thể là phản diện boss thôi nhé!
Không phải vì cậu bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ ấy à!
Cậu tin không, tiểu tiên nữ hoàn toàn có thể nhân lúc cậu còn là một con gà yếu, đem cậu xoẹt xoẹt luôn đấy!
Cố Lung ấm ức đi gom bát đũa vào bếp rửa, bát trong tay cứ trơn tuột không chịu nghe lời, nhị thiếu gia nhà họ Cố lần đầu tiên cảm nhận được ác ý sâu sắc của thế giới này dành cho mình.
Trong bếp vang lên một tràng lách cách, âm thanh đồ sứ vỡ vụn.
Đường Hoan hít sâu một hơi, đứng ngay cửa bếp, nghiến răng nghiến lợi: “Cố Lung, anh đang phá nhà đấy hả?!”
Cố Lung hơi tủi thân: “A Hoan, em không biết làm.”
“Không biết thì nhìn xem tôi rửa thế nào.” Đường Hoan thật sự là…
Phiền!
Đặc biệt phiền!
Đã đủ mệt để đối phó với một phản diện boss tâm thần biến thái rồi, lại còn ném cho cô thêm một nam chính!
Đúng kiểu người đang ngồi yên trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống!
Lại nhìn một đống mảnh vỡ dưới đất, Đường Hoan chỉ muốn đập nguyên cái bát vào đầu gỗ của Cố Lung cho bõ tức!
Hệ thống rác rưởi sợ hãi ôm chặt lấy mình.
Chủ ký ngu ngốc của nó quả nhiên có thuộc tính thần kinh rồi! Không chừa mặt mũi cho bất kỳ ai luôn!
May mà phản diện ba ba là đối tượng công lược của cô, nếu không thì… cô chắc sẽ còn cáu hơn!
Đường Hoan nhanh gọn rửa sạch một cái bát, rồi nghiêng đầu hỏi Cố Lung: “Học được chưa?”
Cố Lung vốn trời không sợ đất không sợ, nhưng không hiểu sao lúc này lại có chút sợ cô.
Lo nếu mình nói chưa học được, có khi cô sẽ nổi giận.
Vì vậy cậu gật đầu như giã tỏi: “Học được rồi, học được rồi! Chuyện đơn giản như vậy, gia sao có thể không học được chứ!”
Vừa nói vừa đưa tay đi rửa bát, lại là một tiếng “choang” giòn tan của đồ sứ rơi xuống đất.
Nghe giống y như tiếng tự vả, trong trẻo như nhau.
“A Hoan, xin lỗi…” Cố Lung ngoan ngoãn cúi đầu, dáng vẻ luống cuống.
Đường Hoan thở dài bất đắc dĩ, cúi người nhặt những mảnh vỡ trên sàn lên, rồi nghiêm túc nói: “Cố Lung, anh về nhà đi.”
Cố Lung sợ hãi, lắc đầu liên tục: “em nói vậy là sao?”
Tuy cậu biết trong lòng cô luôn lo lắng bất an, rất nhiều lần đã định để cậu rời đi, nhưng chưa bao giờ nỡ nói ra miệng! Tại sao lần này lại nói thẳng ra như vậy?
“Ý là, chúng ta chia tay đi, không hợp đâu.”
Không hợp đâu, dù sao thì phản diện boss mới là trời của tôi, là đất của tôi, là một nửa sinh mạng của tôi!
Xin lỗi, nói hơi quá!
Tự dưng cảm thấy hơi đau dạ dày!
Tóm lại, chính là không hợp!
Đường Hoan đã nghĩ kỹ rồi.
Nếu thằng nhóc chưa dậy thì này dám làm càn với cô, lay vai cô như bá đạo tổng tài rồi hỏi “Tại sao?”, thì…
Cô sẽ đá một phát bay khỏi cửa!
Tiện tay khoá cửa luôn!
Nhưng sự thật chứng minh, cô đã nghĩ sai.
Cố Lung không có làm càn, cậu chỉ đứng ngây ra một chỗ, rồi nước mắt lập tức rơi xuống.
“Nam Hoan em từng nói sẽ chấp nhận anh, sẽ không đuổi em đi mà! En từng nói dù cho sau này chúng ta không hợp, cũng sẽ không chủ động đuổi anh đi, trừ khi chính anh muốn rời đi!” Cố Lung như thể chịu oan ức to lớn lắm vậy.
Thái dương của Đường Hoan giật giật, hơi đau đầu.