Cố Lung buông cô ra, lúc này mới phát hiện trên mặt cô một mảng lớn da đều đỏ ửng: “A Hoan, mặt em sao thế?”

“Không có gì.”

Cố Lung không tin, không chịu bỏ qua: “Có phải có người bắt nạt em không! Tóc em còn có mùi trà nữa, rõ ràng là bị người ta hắt nước nóng!”

“Do kịch bản yêu cầu, không sao đâu.”

“Em nói dối! Có kịch bản nhà nào yêu cầu hắt nước nóng vào mặt người ta chứ!” Cố Lung lập tức nổi đóa: “Em nói cho anh biết là ai bắt nạt em, anh đánh chết nó!”

Đường Hoan thấy cái thằng nhóc chết tiệt này thế nào cũng không nghe, lập tức thấy phiền.

Cô túm lấy tai Cố Lung vặn một cái: “Sao em lại không nghe lời thế hả, cứ mở miệng ra là đòi đánh chết người! Hai đứa mình giờ sống nhờ vào chút tiền này, em mà gây chuyện như thế đến lúc đó cả hai chỉ còn nước húp gió Tây Bắc thôi!”

Cố Lung xưa nay là kiểu thiếu gia tay không dính nước xuân, nguyên chủ Nam Hoan nếu đã thích một người, thì là kiểu muốn đem cả trái tim dâng tận tay người ta, không nỡ để cậu thiếu niên này vì chuyện tiền nong mà đánh mất sự ngây thơ của mình.

Cho nên dù trên vai nặng như gánh núi, cô ấy cũng đều tự mình gánh lấy, không để Cố Lung phải bận tâm chuyện cơm áo.

Nhưng Đường Hoan…

Tiền, đó là tiền à?

Đó mẹ nó là mạng đấy!

Cố Lung ngây ngẩn cả người: “Tụi mình thiếu tiền lắm à?”

Nhị thiếu gia nhà họ Cố dù có bỏ nhà ra đi, bị đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng, cũng chưa bao giờ cảm thấy mình là người nghèo. Hai chữ “thiếu tiền”, đối với cậu mà nói xa xôi lắm, được chưa!

Đường Hoan túm tai Cố Lung kéo đi thẳng một mạch.

MMP, thằng nhóc ranh còn chưa dậy thì xong!

Không có gì trong tay mà dám hứa hẹn với một người phụ nữ cả đời, hứa xong lại chẳng chịu phấn đấu, cả ngày cứ tự cho mình là cái bánh bao vàng!

Bánh bao cái đầu mi ấy!

Lão tử mới là cái bánh bao đây này!

Ngay khi Đường Hoan đang kéo tai Cố Lung rời đi, chiếc xe hơi màu đen đang đỗ bên đường khẽ hạ cửa kính xuống.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong xe, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn theo bóng lưng hai người, đôi mắt sâu thẳm chẳng đọc ra được vui buồn.

Phu nhân nhà họ Cố gấp gáp thúc giục anh nhanh chóng xử lý chuyện của người phụ nữ kia, đưa Cố Lung trở lại quỹ đạo đúng đắn.

Tối nay anh đến, chỉ là để xem thử rốt cuộc người phụ nữ kia là loại hàng gì mà thôi.

Giờ nhìn rồi, có chút thất vọng. Một món hàng chẳng ra gì, đúng là không nên đặt kỳ vọng vào mắt nhìn của Cố Lung. Rõ ràng từ nhỏ đã được dạy dỗ thẩm mỹ nghiêm khắc, sao mắt nhìn người lại tệ đến vậy?

Loại hàng thế này, hừ…

Nhìn một cái cũng thấy hạ thấp đẳng cấp.

Cố đại thiếu gia — Cố Dịch — thật sự rất khắt khe. Đường Hoan hoàn toàn không biết mình đã bị người ta chà đạp xuống tận bùn đất.

Mà Cố Dịch cũng hoàn toàn không ngờ, ánh mắt nghiêm khắc mình dùng để nhìn Đường Hoan giờ đây, sau này sẽ bị chính mình vả mặt đến rát rụng…

“A Hoan, em thiếu tiền thật à?”

Cố Lung mãi vẫn đắm chìm trong cú sốc “thật ra tụi mình rất thiếu tiền”, đến tận lúc về nhà rồi vẫn còn truy hỏi.

Đường Hoan đơn giản làm đĩa cơm chiên trứng lót bụng, Cố Lung đứng bên cạnh la lối đòi ăn.

Ăn xong, liền như ông cụ non đặt chén đũa qua một bên, tiếp tục truy hỏi không ngớt.

“Ừm, thiếu.” Đường Hoan nói ngắn gọn.

Cố Lung lập tức cảm thấy như có gánh nặng đè lên vai: “Vậy anh sẽ tìm cách kiếm tiền cho em.”

“Ừ, tốt.” Đường Hoan vẫn gọn lỏn một chữ, rồi chỉ vào chén đũa trên bàn, “Rửa bát đi.”

Cố Lung lại ngơ cả người: “Rửa… rửa bát?”

Cậu tưởng mình nghe nhầm rồi.

Cậu xưa nay chưa từng làm mấy việc này mà!

“Anh… anh không biết làm!” A Hoan từ trước tới nay chưa từng bắt cậu rửa bát bao giờ mà.

 

*nói chứ tui thấy n9 trong cốt truyện gốc cũng dĩa huông  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play