“A Hoan, A Hoan?”
Trong cơn mơ màng, Đường Hoan lờ mờ nghe thấy giọng của Túc Mịch, giật mình hoảng hốt bật dậy.
Trong lòng không ngừng chửi thề.
Cô không biết vì sao, chỉ cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mơ dài đằng đẵng, mà giấc mơ ấy mang lại cho cô cảm giác rất tệ.
Có một nỗi đè nén không thể nói thành lời, sau khi tỉnh lại không phải là kiểu cảm xúc bi thương hay vui mừng tột độ, mà là một sự ngột ngạt khó chịu, như có hòn đá lớn đè nặng trong tim, khiến cô khó thở.
Muốn hỏi bản thân đã mơ thấy gì, nhưng cô lại không nhớ nổi.
"Sao lại khóc rồi?" Túc Mịch nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT