“Tiểu Tuyết, giới giải trí là chốn thị phi, không hợp với em đâu.”

Cố Dịch nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì căng thẳng của cô gái nhỏ trước mặt, dường như phải lấy hết can đảm mới dám nói ra điều vừa rồi, trong lòng bất giác dấy lên một tia xao động.

Dạo gần đây, anh thường gặp một loại ảo giác kỳ lạ rất thích nhìn những cô gái môi hồng răng trắng, nhất là khi họ mang theo dáng vẻ rụt rè xen chút kiên định. Mỗi lần như vậy, anh đều cảm thấy quen thuộc đến lạ, như thể từng gặp ở đâu rồi.

“Nhưng mà… anh Dịch cũng ở trong giới giải trí mà!”

“Anh thì khác. Em còn nhỏ, giới này rất cực khổ. Em lớn lên trong nhung lụa, được người người nâng niu, không nên bước chân vào nơi này chịu đựng những điều chẳng đáng.”

“Nhưng vì Cố Lung, em sẵn sàng!” Nhắc đến cái tên này, ánh mắt Lam Tuyết càng thêm kiên quyết. “Anh ấy đã thích con gái trong giới giải trí như vậy, thì em cũng vào! Em muốn để anh ấy thấy, em cũng có thể rực rỡ chói lòa, không thua kém bất kỳ ai!”

“Tiểu Tuyết, Cố Lung chỉ là nhất thời bị mê hoặc thôi. Qua một thời gian, nó sẽ quay đầu lại.”

“Nhỡ đâu… không kịp thì sao? Nhỡ đâu anh ấy thật sự bị con hồ ly tinh ngoài kia mê đến lú lẫn thì sao?”

Thật ra, trong lòng cô cũng không hẳn chỉ nghĩ cho Cố Lung.

Từ nhỏ cô đã thích anh, nhưng anh chưa từng muốn chơi cùng cô, chưa từng để cô vào mắt.

Cô từng cố gắng tìm hiểu anh thích mẫu con gái thế nào, để rồi sẽ dần dần biến mình thành người như vậy. Nhưng khổ nỗi, bao năm qua Cố Lung chưa từng động lòng với ai, đến cả một hình mẫu để cô học theo cũng không có.

Cho đến bây giờ.

Người đó xuất hiện rồi, một cô gái trong giới giải trí. Và Cố Lung yêu người đó.

Vậy nên cô cũng muốn thử bước vào thế giới ấy, để anh phải nhìn thấy cô.

“Đừng sợ, anh Dịch sẽ giúp em.” Cố Dật nhẹ giọng trấn an.

Nhưng anh biết rõ, không thể nào thuyết phục được Lam Tuyết.

Từ nhỏ, con bé đã rất bướng bỉnh. Bề ngoài mềm mại, nhưng bên trong lại vô cùng cứng cỏi. Chuyện đã quyết thì chẳng ai có thể khiến nó thay đổi.

Sau khi Lam Tuyết rời đi, quản lý Lý Trác mới bắt đầu càm ràm:

“Cậu đấy, nếu mà ngày thường cũng dịu dàng tử tế với mấy nữ minh tinh khác trong giới như vậy, thì giờ bạn gái chắc cũng đổi mười mấy lượt rồi ấy chứ!” Ai mà không biết, Cố ảnh đế tuy nhìn thì ôn hoà, nhưng thật ra lại cực kỳ khó tiếp cận!

Biết bao nhiêu nữ minh tinh thèm khát nhan sắc và danh tiếng của anh, chen chúc nhau muốn tiếp cận, nhưng toàn bị anh lạnh mặt từ chối!

“Nếu thật sự thích Lam Tuyết, thì nói thẳng ra đi. Cứ giữ cái dáng vẻ ‘anh trai tri kỷ’ làm gì? Đến lúc con bé thật sự thành em dâu cậu, cậu không tức chết mới là lạ!”

Rõ ràng là thích, nhưng cứ phải giữ vẻ cao quý, điềm tĩnh.

Lý Trác thật sự không thể hiểu nổi.

Cố Dịch chỉ lắc đầu, ánh mắt thâm trầm, khẽ nói: “Thích không có nghĩa là phải ở bên nhau, Lý Trác.”

Anh hiểu rất rõ thân phận của mình chỉ là con nuôi của nhà họ Cố. Còn Lam Tuyết, cô là thiên kim tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Lam.

Nếu cô ở bên Cố Lung, người nhà họ Lam sẽ cho rằng đó là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.

Nhưng nếu là anh Cố Dật thì họ chỉ thấy anh không biết lượng sức mình, trèo cao.

Đúng, anh thích cô gái này, cô gái mà anh đã nhìn lớn lên từng chút một. Nhưng lòng tự trọng của anh không cho phép bản thân đi cầu xin tình yêu, càng không thể hạ mình chịu sự xem thường.

Anh là người cực kỳ có lòng tự tôn. Bất kể trong hoàn cảnh nào, cũng không cho phép bản thân thấp hơn người khác. Anh sẽ không để tôn nghiêm của mình bị chà đạp.

Thế nên, khi biết hai người vốn không có khả năng đến với nhau, anh chọn lùi bước ít nhất vẫn giữ được sự kiêu hãnh cuối cùng.

“Thôi thôi thôi, cậu nói gì cũng đúng hết! Tôi không cãi được với câu đâu. Chỉ mong sau này cậu đừng hối hận là được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play