Thẩm Nam Kiều hoàn toàn không thể chấp nhận được sự chênh lệch này, cô ta ôm mặt khóc chạy đi.

Tại sao chứ?!

Nàng có phẩm hạnh cao quý như hoa cúc, còn Thẩm Chi Niên chẳng qua chỉ là một đứa con gái thứ xuất ham hư vinh, người được mọi người nâng niu đáng lẽ phải là nàng!

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?!

Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?!

Chu thị thì kinh ngạc, Thẩm Chi Niên sao lại không còn ngoan ngoãn như trước nữa? Chẳng lẽ là vì một bước vào cung đã hiện nguyên hình?

Nhưng thấy ánh mắt của Thẩm Chi Niên dõi theo hướng Thẩm Nam Kiều rời đi, vẻ mặt mang theo chút lo lắng:

“Trong nửa tháng trở về nhà sau khi nhập tuyển, trong cung sẽ phái ma ma nghi lễ đến dạy cung quy. Nếu tỷ tỷ vẫn giữ thái độ cao ngạo như thế, suốt ngày nói mấy câu không coi trọng vinh hoa phú quý hoàng gia…”

“Nếu để Hoàng thượng nghe thấy, người có thể ghét bỏ ta thì không sao, nhưng nếu tỷ tỷ vì thế mà bị phạt, lại còn liên lụy đến Thẩm gia, ta làm sao có thể an lòng cho được…”

Mọi người trong sảnh lập tức đổ mồ hôi lạnh!

“Nam Kiều không hiểu chuyện, không liên quan gì đến Tiểu chủ! Tiểu chủ xin đừng tự trách!”

Thẩm phụ lạnh lùng nói: “Hôn sự với nhà họ Lục đã chuẩn bị xong, lập tức cho người báo với nhà Lục, sáng mai thành thân, không được để nó đó chạm mặt mấy bà ma ma trong cung!”

Chu thị kinh hãi thất sắc:

“Lão gia, không thể như vậy được!”

“Hôn sự của Nam Kiều còn cách một tháng nữa mà! Nó là con gái đích, sao ngài nỡ để nó gả đi gấp gáp và ấm ức thế này chứ?!”

Thẩm phụ cương quyết: “Với cái tính khí này, ở lại trong nhà chỉ sợ lại gây họa thôi!”

“Nàng nếu không đồng ý, thì cũng đi theo nó về nhà họ Lục!”

Chu thị bị dọa đến không dám hó hé nửa lời, càng không dám trước mặt mọi người thể hiện thái độ bất mãn với Thẩm Chi Niên, chỉ có thể cúi đầu âm thầm lau nước mắt.

Sự vinh quang của Thẩm Chi Niên hôm nay, vốn dĩ là nên thuộc về con gái của bà ta, vậy mà Nam Kiều lại như bị ma ám, nhất quyết đòi cưới Lục Giang Lâm.

Đúng là nghiệt duyên!

Thẩm Chi Niên chỉ cười nhạt, không hề ngạc nhiên với thái độ cứng rắn của Thẩm phụ.

Bởi vì ông ấy thương con gái thì có thương, nhưng điều ông ta đặt nặng hơn vẫn là tiền đồ của Thẩm gia.

Còn tại sao lại lập tức đuổi Thẩm Nam Kiều đi?

Đương nhiên là vì cung quy nghiêm ngặt, đi sai một bước là vạn kiếp bất phục. Nửa tháng tới, Thẩm Chi Niên không muốn bất kỳ ai làm phiền việc nàng học cung quy.

Hôm sau, Thẩm Nam Kiều xuất giá.

Tuy rằng Thẩm gia đêm đó đã vội vàng chuẩn bị, nhưng rốt cuộc chỉ có một đêm, nên mọi việc đều rất sơ sài.

Thẩm Chi Niên giờ là tiểu chủ, không tiện ra mặt tiếp khách nam, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện. Nhưng mọi chuyện trong viện chính, nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay.

So với kiếp trước vào cung làm Quý Nhân, mang theo gần như toàn bộ tài sản của Thẩm gia, lần này của hồi môn của Thẩm Nam Kiều quả là ít đến đáng thương.

Hơn nữa, nhà họ Lục thì nghèo rớt mồng tơi, đừng nói kiệu hoa tám người khiêng, đến cả đội rước dâu cũng không thuê nổi.

Kiếp trước, Thẩm Chi Niên dù sao cũng được nhà họ Lục cưới bằng kiệu đỏ hẳn hoi.

Nhưng kiếp này vì quá gấp gáp, Lục Giang Lâm chỉ kịp thuê một chiếc xe lừa đến rước…

Phù Khư tròn mắt ngạc nhiên: “Tính tình đại tiểu thư vốn ngạo mạn, mà lại chịu gả đi như vậy?!”

Lâm ma ma cười khẩy đầy hả hê: “Sao mà chịu được. Đại tiểu thư khóc lóc om sòm, chết cũng không chịu lên xe lừa.”

“Dù sao thì do lão gia đổi lịch cưới quá gấp, cũng không thể trách nhà họ Lục không chuẩn bị kịp. Cuối cùng là phu nhân không đành lòng, mới lệnh quản gia chuẩn bị cho họ một chiếc xe ngựa.”

Phù Khư lắc đầu: “Con gái xuất giá, không có kiệu hoa, không có đội rước, lại còn ngồi xe ngựa do nhà mẹ đẻ chuẩn bị, đúng là chưa từng nghe nói!”

Lâm ma ma hừ lạnh: “Đây là hôn sự chính tay đại tiểu thư giành lấy đấy, tốt xấu gì cũng phải tự mình chịu!”

Bà ta trước kia còn thấy tiểu chủ bị cướp hôn sự thật đáng thương, giờ xem ra, may mà đại tiểu thư đầu óc hồ đồ!

Thẩm Chi Niên chỉ mỉm cười.

Mọi chuyện mới chỉ vừa bắt đầu thôi, “ngày lành” của Thẩm Nam Kiều khi về nhà họ Lục… còn đang chờ ở phía sau.

Trên xe ngựa.

Thẩm Nam Kiều mặc hỉ phục đỏ chói, chẳng còn vẻ cao ngạo thường ngày, nước mắt không ngừng rơi.

Có tiểu thư nào con nhà quan lại mà chưa từng mơ về một đám cưới rực rỡ huy hoàng? Nàng cũng vậy.

Nào ngờ, hôm nay lại gả đi trong cảnh vội vã và đơn sơ thế này, thậm chí còn thua cả dân thường!

Tất cả đều là do Thẩm Chi Niên – con hồ ly tâm cơ sâu như biển kia, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho nó!

Nhà họ Lục nói cho hay thì là gia đình đọc sách, nói khó nghe thì chẳng qua chỉ là dân nghèo dưới phố. Nếu không phải Lục Giang Lâm có chút danh tiếng, lại là học trò xuất sắc của Thẩm phụ, thì cũng chẳng mơ gì tới chuyện cưới con gái quan lục phẩm.

Vì thế, dù Thẩm gia có gửi tin cưới ngay trong đêm, sáng hôm sau đã thành hôn, nhà họ Lục cũng chẳng dám có nửa câu oán trách.

Ban đầu, cưới được đại tiểu thư nhà quan lục phẩm, Lục Giang Lâm vui mừng đến mức ngủ mơ cũng cười.

Nhưng giờ thì bị cưới gấp gáp như vậy, khiến hắn ta có phần khó chịu, thậm chí còn ngấm ngầm suy đoán, liệu có phải vị đại tiểu thư này có vấn đề gì, Thẩm gia mới vội vàng gả đi?

Tuy vậy, hắn vốn là người biết nhẫn nhịn, lại càng không dám thất lễ với Thẩm Nam Kiều, người mà giờ có em gái là tiểu chủ trong cung.

Vì thế, hắn vẫn luôn dịu dàng quay đầu lại an ủi nàng:

“…Nam Kiều, hôm nay khiến nàng thiệt thòi rồi. Nhưng xin nàng yên tâm, sau này nếu ta thi đỗ, nhất định sẽ bù lại cho nàng một lễ cưới thật hoành tráng, để cả kinh thành phải ngưỡng mộ!”

Thẩm Nam Kiều vốn đã rất ngưỡng mộ tài hoa của Lục Giang Lâm, nếu không cũng chẳng giành bằng được hôn sự này ngay khi trọng sinh. Thêm vào đó, Lục Giang Lâm lại tuấn tú, nói chuyện dịu dàng…

Thẩm Nam Kiều trong lòng ngọt như ăn mật, những uất ức ban đầu cũng nguôi ngoai đi không ít.

“Lục lang, thiếp tin chàng! Chàng nhất định sẽ đỗ tam nguyên, phong hầu bái tướng!”

Lục Giang Lâm cảm động không thôi: “Tam nguyên đâu phải dễ gì đạt được, lại còn phong hầu bái tướng? Nam Kiều, nàng thật sự tin ta đến vậy sao?!”

“Đương nhiên rồi!”

Thẩm Nam Kiều kiên định: “Thiếp đã nói chàng làm được, thì nhất định chàng sẽ làm được!”

“Chàng có tài làm trạng nguyên, đó là lý do thiếp không tiếc gì mà gả cho chàng!”

Người đàn ông nào mà không muốn được thê tử của mình tin tưởng?

Nghe những lời tán dương của Thẩm Nam Kiều, lòng tự trọng và sĩ diện của Lục Giang Lâm được thỏa mãn chưa từng có.

“Được! Vì Nam Kiều, ta nhất định sẽ cố gắng!”

“Sáng nay có một vị tiểu thư họ Triệu, nói là bạn thân của tiểu chủ, xin cầu kiến.”

Sáng sớm, Thẩm Chi Niên vừa dùng xong bữa thì nghe a hoàn bẩm báo.

“Mau mời vào!”

Không lâu sau, một bóng người nhanh nhẹn vội vàng bước vào, cúi người hành lễ với nàng.

“Thần nữ Triệu Vân Quy bái kiến Thẩm tiểu chủ, tiểu chủ cát…”

Thẩm Chi Niên lập tức ngăn nàng hành lễ:

“Triệu muội muội, nơi này nào có người ngoài, giữa chúng ta còn cần khách sáo như thế sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play