Thấy cách ăn mặc của nàng, Quý phi lập tức nổi trận lôi đình. Một đứa con gái nhà quan nhỏ sa sút, lại dám bắt chước cách ăn mặc của nàng ta khi gặp hoàng thượng lần đầu? Quý phi giận dữ lệnh cho ma ma bên cạnh tát thẳng mặt!
Thẩm Nam Kiều từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, khuôn mặt kiều diễm bị đánh đến sưng phù, chẳng khác gì cái đầu heo!
Hoàng thượng biết chuyện mà lại không trách phạt Quý phi, khiến nàng trở thành trò cười trong hậu cung!
Nửa tháng trở về nhà, Thẩm Nam Kiều luôn dùng khăn che mặt, giấu kín mọi chuyện, mới giữ được chút thể diện cuối cùng.
Ở đời này, tất cả nỗi nhục đó sẽ đổ lên đầu Thẩm Chi Niên!
Thẩm Nam Kiều đã chuẩn bị sẵn tâm thế để chờ xem trò hề.
Chuyện trọng sinh quá mức kinh thiên động địa, dù là với mẫu thân ruột, Thẩm Nam Kiều cũng không dám tiết lộ.
“Nương à, con chỉ cảm thấy, hậu cung nhiều quý nhân như thế, Thẩm Chi Niên chỉ là một tiểu thư thứ xuất, dù hiện tại danh nghĩa là con của người, vẫn là hạng không biết quy củ.”
“Con dám khẳng định, với cái dáng vẻ tiểu gia khí của nó, thể nào cũng có người trong cung chướng mắt, đánh cho nát cái mặt hồ ly kia ra!”
Vừa dứt lời, một nha hoàn chạy vào báo:
“Phu nhân, tiểu thư, nhị… à không, Thẩm tiểu chủ sắp về tới phủ rồi, lão gia ra lệnh cho toàn phủ ra cổng lớn đón tiếp!”
Thẩm Nam Kiều bật dậy khỏi ghế, kéo tay Chu thị vội vàng ra ngoài:
“Nương, tới lúc xem kịch hay rồi!”
Từ sau khi Thẩm Nam Kiều rơi xuống nước rồi tỉnh lại, Chu thị liền cảm thấy nữ nhi này có gì đó khó hiểu. Nhưng lúc này, thấy con gái chắc như đinh đóng cột như vậy, trong lòng bà cũng dâng lên một tia chờ mong.
Từ trước tới nay, Thẩm Chi Niên là thứ nữ, luôn ngoan ngoãn khép nép trước mặt mẹ con bà. Bây giờ mà trèo lên đầu họ chỉ vì được chọn vào cung thì quá vô lý, nhất là khi cơ hội này vốn là Nam Kiều nhường lại, bảo sao Chu thị không tức?
Nếu Thẩm Chi Niên thật sự bị hành trong cung, Chu thị mới thấy dễ chịu được phần nào!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu thị cũng lộ rõ vẻ hả hê, bước chân theo đó nhanh hơn.
…
Lúc Thẩm Chi Niên về đến nhà, trời đã nhá nhem tối.
Ở nhà quan, trừ phi là gả con gái đích xuất hay đón tiếp khách quý, bình thường nữ quyến chỉ được đi cửa phụ.
Nhưng khi Hàm Đạm và Phù Khư vén rèm xe, Thẩm Chi Niên lại thấy cửa chính nhà họ Thẩm mở toang.
Thẩm lão gia dẫn theo Chu thị, Thẩm Nam Kiều, cùng dàn thiếp thất, thứ tử, cả tộc Thẩm thị đứng đầy ngoài cổng nghênh đón, vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Chi Niên được hai nha hoàn dìu xuống xe, lập tức có đám người tươi cười tiến lên:
“Chúc mừng tiểu chủ được chọn vào cung!”
“Tiểu chủ nhan sắc khuynh thành, chắc chắn sẽ được hoàng thượng sủng ái!”
“Đã bảo rồi, người có tướng mạo như tiểu chủ, sao có thể là phận ao tù nước đọng!”
…
Thẩm Chi Niên khựng lại một chút, trong lòng dâng trào cảm xúc.
Trước đây, phụ thân luôn trên cao nhìn xuống, tỷ tỷ thì giả vờ thanh cao, mẫu thân kế thì khống chế mọi chuyện trong đời nàng. Tộc nhân họ Thẩm chẳng ai xem nàng là người.
Nhưng giờ thì sao?
Chỉ vì nàng trở thành người của hoàng đế, những kẻ từng khinh rẻ nàng, nay đều phải cúi đầu cung kính, bợ đỡ nịnh nọt!
Đây chính là sức mạnh của quyền lực và địa vị!
Và cũng là điều Thẩm Chi Niên cả đời khao khát!
Thẩm Nam Kiều ngẩn người nhìn dung mạo quyến rũ của Thẩm Chi Niên, trong mắt tràn đầy khiếp sợ:
“Sao lại như vậy?!”
Tính tình Quý phi nóng nảy, chẳng phải dễ đối phó. Thẩm Chi Niên tại sao không bị đánh?!
Chu thị cũng thoáng có chút nghi hoặc, nhưng nhanh chóng tươi cười thân thiết:
“Tiểu chủ vất vả cả ngày rồi, mau vào nghỉ ngơi. Bữa tối đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Trước kia, mỗi lần nhà họ Thẩm tổ chức tiệc, Thẩm Chi Niên chỉ là thứ nữ, luôn ngồi tận cuối bàn, lặng lẽ nhìn Thẩm Nam Kiều được người người vây quanh.
Nhưng hôm nay, chỗ ngồi chủ vị lại thuộc về nàng. Ngay cả Thẩm lão gia – gia chủ của Thẩm phủ – cũng không dám ngồi nếu nàng chưa mở lời.
“Chư vị cứ tự nhiên, không cần đa lễ.”
Dưới ánh nến rực rỡ, Thẩm Nam Kiều mới nhìn rõ y phục của Thẩm Chi Niên, liền kinh ngạc hỏi:
“Muội muội, sáng nay muội không phải mặc váy xanh nhạt sao? Sao lại đổi rồi?”
Thẩm lão gia cau mày quát:
“Muội muội con bây giờ đã là Thẩm tiểu chủ, con nên gọi đúng quy củ!”
Thẩm Nam Kiều làm như không nghe thấy, vẫn cắn môi nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên mỉm cười:
“A, trên xe không may làm đổ trà, làm ướt váy nên phải thay bộ khác. Có vấn đề gì à tỷ?”
Thẩm Nam Kiều bị ánh mắt của nàng nhìn đến chột dạ, nhưng trong lòng lại càng không cam tâm, vẫn cứng đầu vênh mặt nói:
“Hôm qua ta đã bảo muội rồi, đó là màu mà hoàng thượng yêu thích nhất. Nếu muội mặc váy đó gặp ngài, có khi được phong quý nhân ngay tại chỗ ấy chứ không phải đợi đến khi có chiếu chỉ của hoàng đế mới được phong tước hiệu. Xem ra có người, phúc phần dâng tận cửa mà còn không giữ nổi!”
Sắc mặt Thẩm lão gia đã tối sầm, nhưng vẫn cố nín nhịn.
Thẩm Chi Niên thản nhiên đáp:
“Phúc phận như thế, tỷ tỷ cứ giữ lấy mà dùng.”
Phải là thiên kim của quan tam phẩm trở lên mới có tư cách vào cung làm quý nhân. Nhà họ Thẩm chỉ là lục phẩm, nếu nàng mà được phong quý nhân ngay thì khác gì tự rước lấy tai ương?
Cuộc sống trong cung đã đủ nguy hiểm, việc gì phải giành phần nổi bật?
Rõ ràng là Thẩm Nam Kiều nhớ lại kiếp trước, bản thân được phong quý nhân, rồi bị Quý phi phạt, bị Thái hậu răn đe, bị toàn cung nhắm vào.
Thân mang danh quý nhân mà lại phải sống trong cung điện dột nát, ăn cơm thiu, suýt nữa chết đói…
Tại sao đời này Thẩm Chi Niên lại may mắn như vậy, vừa hay tránh được vũng bùn kia?
Nhưng Thẩm Nam Kiều luôn kiêu ngạo, dù trong lòng bất mãn cũng vẫn tỏ ra thanh cao:
“Hừ! Con gái nhà họ Thẩm sao có thể tham lam phú quý? Ta có lấy chồng cũng chỉ lấy danh sĩ nho học, người như Lục lang, sau này thi đậu tất sẽ làm quan thanh liêm!”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Nam Kiều đầy kính nể. Đúng là tiểu thư đích xuất có khác!
Thẩm Chi Niên ngạc nhiên hỏi lại:
“Ý tỷ tỷ là, làm phi tử của hoàng thượng còn không bằng lấy con nhà Lục gia? Hay là… tỷ tỷ cảm thấy các phi tần trong hậu cung đều là hạng tham tiền cầu lợi, không ai thật lòng với bệ hạ?”
Lời này vừa rơi xuống, mọi người đều kinh hãi làm rơi cả đũa, mặt tái mét!
Lỡ như truyền ra ngoài, Thẩm gia còn giữ được đầu không?! Tiểu thư lớn thích chết cũng đừng kéo cả nhà chết theo chứ!
Thẩm Nam Kiều không giữ nổi vẻ thanh cao nữa, vội vã biện giải:
“Ta không có ý đó! Là muội…”
“Chát!”
Chưa kịp nói xong, Thẩm lão gia đã tát thẳng vào mặt nàng!
“Vạ từ miệng mà ra, giữ cái miệng của con cho cẩn thận!”
Thẩm Nam Kiều từ nhỏ được phụ thân cưng như trứng mỏng, vậy mà hôm nay, ông lại tát nàng ngay trước mặt bao người… vì Thẩm Chi Niên?!