Thấy vẻ mặt Nam Cung Huyền Vũ thay đổi, ánh mắt của Thái hậu Lưu cũng trầm xuống.

Việc tuyển tú vốn nên do Hoàng hậu phụ trách, nhưng vì Hoàng hậu đang trọng bệnh nên việc này được giao cho bà.

Quý phi là cháu gái ruột của Thái hậu, bà tất nhiên mong sau khi Hoàng hậu băng hà, Quý phi có thể trở thành Hoàng hậu kế nhiệm.

Tuy nhiên, gia thế của Hoàng hậu rất hiển hách, trong hậu cung có nhiều phi tần nương nhờ vào nàng. Quý phi tuy được sủng ái nhất lục cung, nhưng lại thiếu người tâm phúc, thiếu lực lượng hỗ trợ thực tế.

Mà tú nữ này – xuất thân thấp, lại mang vẻ đẹp đầy quyến rũ – đúng là một con dao tốt để lợi dụng!

Nhưng trước tiên, Thái hậu phải thăm dò thái độ của Hoàng đế.

Dù sao thì – chỉ những nữ nhân có cơ hội được sủng ái mới xứng đáng làm quân cờ.

“Hoàng đế mới đăng cơ, nên lấy quốc sự làm trọng, không thể chìm đắm trong sắc đẹp. Việc tuyển tú nên lấy đức hạnh làm tiêu chuẩn hàng đầu.”

Ý tứ rất rõ ràng – dáng vẻ của Thẩm Chi Niên quá mê hoặc, nếu tiến cung sẽ khiến Hoàng đế mất lòng lo việc nước.

Nam Cung Huyền Vũ lạnh nhạt đáp lời:

“Tuyển tú cũng không phải là lập hậu, chỉ có Hoàng hậu mới cần đoan trang đức hạnh. Huống chi trẫm là vua một nước, đương nhiên phải chăm lo chính sự, sao có thể vì một nữ tử mà dao động?”

Thái hậu nghe xong liền hiểu ý Hoàng đế, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Chi Niên cũng trở nên sâu xa.

Hy vọng sau khi nàng tiến cung, có thể trở thành người hữu dụng cho Quý phi.

Tên thái giám rất biết thời thế lập tức hô to:

“Thẩm Chi Niên – trúng tuyển – lưu lại!”

Thẩm Chi Niên cụp mắt, che giấu tia giảo hoạt vừa lướt qua trong đáy mắt, dịu dàng hành lễ:

“Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Khi rời đi, nàng khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn vị quân vương ngồi trên cao, sau đó lập tức đỏ mặt, cúi đầu tránh ánh mắt đối phương.

Nam Cung Huyền Vũ lần đầu thấy một tú nữ dám nhìn mình như vậy, bất giác ngẩn người. 

Chậc, thú vị đấy.

Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều nằm trong dự liệu của Thẩm Chi Niên.

Nàng cố ý không mặc chiếc váy xanh lục nhạt như kiếp trước, nhờ vậy mới tránh được việc bị sắc phong làm Quý nhân tại chỗ giống như Thẩm Nam Kiều năm xưa.

Cây cao đón gió, người nổi bật sớm quá dễ rơi vào vòng nguy hiểm.

Con gái của một viên quan lục phẩm như nàng, nếu vừa trúng tuyển đã trở thành tâm điểm, chỉ sợ không biết mình chết lúc nào.

Giai đoạn đầu nên khiêm tốn, giấu tài dưỡng sức mới sống lâu và vươn cao được.

Nhưng nếu quá mờ nhạt thì cũng chẳng có cơ hội nổi bật giữa cả rừng tú nữ.

Cái độ vừa đủ đó – chỉ có thể tự mình nắm bắt.

Vì vậy khi rời đi, nàng mới cố tình thực hiện hành động vừa rồi.

Thông thường, một tú nữ nhỏ bé mà dám nhìn thẳng vào thiên nhan thì đúng là đại bất kính.

Nhưng nàng đã trúng tuyển, đã là người của Hoàng thượng, thì chuyện đó lại hóa thành một trò đùa ám muội giữa hai người.

Điều quan trọng nhất là –

Ở kiếp trước, vì muốn giúp Lục Giang Lâm thăng tiến, Thẩm Chi Niên từng tốn công nghiên cứu tính cách của Nam Cung Huyền Vũ.

Vị đế vương trẻ này – ngoài mặt thích người quy củ, nhưng trong lòng lại không chịu nổi quá nhiều gò bó.

Nếu nắm bắt đúng điểm ấy, chỉ cần đúng lúc đúng chỗ, liền có thể khơi dậy hứng thú của hắn.

Người ngoài chỉ thấy Thẩm Chi Niên trúng tuyển, nào ai biết nàng đã dày công tính toán đến mức nào.

Lúc rời khỏi hoàng cung

Thấy Triệu Vân Quy không trúng tuyển, trên mặt lại có vài phần vui vẻ, Thẩm Chi Niên tò mò hỏi:

“Triệu muội không được chọn mà còn vui thế? Chẳng lẽ muội không muốn tiến cung sao?”

Triệu Vân Quy thẳng thắn thừa nhận:

“Có người khéo léo, thông minh, khao khát quyền thế – chỉ có thể rực rỡ trong nơi thâm cung;

Cũng có người vốn ngốc nghếch, chỉ thích tự do ngoài kia. Chi Niên tỷ là người thứ nhất, còn muội là người thứ hai. Nếu thật sự phải vào cung, chắc muội sống không nổi ba tháng…Vả lại… vả lại…”

Nói đến đây, mặt Triệu Vân Quy ửng hồng:

“Muội đã có người trong lòng rồi – là tiểu tướng quân nhà họ Chu. Muội còn mong không được chọn, chắc ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của muội, nên cho muội như ý!”

Người trong lòng nàng là Chu Ngọc Khê – tiểu tướng quân nhà họ Chu.

Thẩm Chi Niên nhớ rằng kiếp trước, hắn nhiều lần lập chiến công nơi biên ải, sau được phong hầu vì công trạng, nhưng cả đời không lấy vợ.

Hắn từng nói: “Ta đã có người trong lòng, nhưng người ấy đã khuất.”

Cả kinh thành đều đồn đoán xem ai là người ấy, nhưng không ai biết đáp án.

Giờ xem ra – người ấy chính là Triệu Vân Quy, mà họ vốn là tình cảm song phương.

Ở kiếp này, bằng hữu của nàng cuối cùng cũng có thể đi đến hạnh phúc thuộc về mình.

Thẩm Chi Niên thật lòng vui mừng thay nàng.

Nghĩ đến mỹ nhân liễu yếu đào tơ kia, ánh mắt nàng chợt lạnh, nhẹ giọng nhắc nhở:

“Triệu muội, sau này muội tốt nhất đừng qua lại với Lưu Như Yên, và cũng nên bảo người nhà cẩn thận với nhà họ Lưu.”

Thẩm Chi Niên vốn định kêu Triệu Vân Quy đề phòng Lưu Như Yên, nhưng nghĩ lại với tính cách đơn thuần của nàng, chắc không đối phó được người như vậy.

Cách tốt nhất là cắt đứt hẳn liên hệ.

“Vì sao?”

Triệu Vân Quy rất ngạc nhiên, nhưng đối với Thẩm Chi Niên thì hoàn toàn tin tưởng.

“Năm đó phụ thân muội được điều đi Giang Nam, Yên nhi là người chơi thân nhất với muội, còn chăm sóc muội rất chu đáo…

Chi Niên tỷ, chẳng lẽ tỷ phát hiện điều gì?”

Thẩm Chi Niên lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho nàng.

Để có lý do hợp lý, nàng nói dối là lúc rảnh rỗi có đọc ít sách y.

“Chén trà mà Lưu Như Yên đưa cho muội hôm nay… mùi vị hơi khác lạ.”

“Ta không có bằng chứng chắc chắn, tình hình lúc đó cũng không tiện làm lớn chuyện, nên đành dùng khăn tay này chấm một ít trà lại.

Về nhà rồi muội tìm đại phu đáng tin kiểm tra thử xem.”

“Nếu không có gì – coi như ta đa nghi;

Còn nếu thật sự có vấn đề…”

Ở trong cung, nhất là ngày tuyển tú thế này – nếu xảy ra chuyện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Triệu Vân Quy hiểu rõ, chỉ là trong lòng vẫn khó tin nổi – người tỷ muội thân thiết như ruột thịt lại hại mình?

Sắc mặt trắng bệch, nàng nhận khăn, vội vã rời đi.

Trong lòng vẫn giữ chút hy vọng cuối cùng:

Chắc chắn Chi Niên tỷ đã hiểu lầm… nhất định là vậy…

Trong khi đó – các thái giám truyền tin đã đến nhà các tú nữ trúng tuyển để báo tin mừng.

Toàn bộ Thẩm gia trở nên náo nhiệt hẳn lên, chuẩn bị nghi thức long trọng để nghênh đón Thẩm Chi Niên hồi phủ.

Ngay cả viện của chính thất – vốn luôn đông vui – giờ cũng trở nên trống vắng.

Sắc mặt của Chu thị có phần khó coi:

“Một đứa con thứ thấp hèn, nay lại bay lên cành cao làm phượng!”

“Nam Kiều, nếu con không nhường cơ hội lần này cho nó, giờ người được cả Thẩm gia cung phụng là con rồi!”

Thẩm Nam Kiều ngồi trên ghế mềm, giữ vẻ ngoài điềm đạm như hoa cúc, nhưng vẻ đắc ý trong mắt lại không sao che giấu được.

“Mẫu thân, vẻ ngoài huy hoàng thì có ích gì?”

“Mẫu thân cứ chờ xem – khi Thẩm Chi Niên trở về, đảm bảo cái miệng nó sẽ bị đánh nát!”

“Vào cung rồi, còn có khối ‘ngày lành’ chờ nó đấy!”

Chu thị kinh ngạc:

“Nam Kiều, con nói vậy là có ý gì?”

Tin tức trong cung đâu dễ lan ra, tên thái giám vừa nãy báo tin cũng kín như bưng.

Ngay cả Thẩm gia còn chưa rõ chuyện trong cung ra sao – thế sao Nam Kiều lại nói chắc như đinh đóng cột?

Thẩm Nam Kiều khẽ cong môi, nở một nụ cười lạnh:

Ở kiếp trước, nàng ta đang mải vui mừng vì được phong Quý nhân tại chỗ, nào ngờ còn chưa rời khỏi hoàng cung thì đã bị Quý phi cho người “mời” đi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play