Văn Thanh tất nhiên không có ý kiến gì. Hai người thu dọn đồ đạc xong xuôi, trả phòng rồi trực tiếp chuyển vào ký túc xá bên trong Cục Công An.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Vệ Hạo thoải mái nằm lăn ra giường bên phòng Văn Thanh ngủ như chết, mặc kệ cô ngồi ở bàn bên cạnh lật xem tài liệu. Những văn kiện đó cũng không phải loại tuyệt mật gì, không cần bảo mật nghiêm ngặt.
Rốt cuộc, nếu là ở nhà khách, hai người họ ở cùng một phòng đã lâu, đến trước cửa ít ra cũng phải gõ một cái. Nơi này lại là ký túc xá bên trong Cục Công An, vậy mà không ai đến quản chuyện Vệ Hạo có ở chung phòng với Văn Thanh hay không.
Vệ Hạo bị đánh thức bởi tiếng đập cửa. Anh mở cửa, thấy một đồng chí Cục Công An hấp tấp nói với anh:
“Đồng chí Vệ, bên đồn công an gọi điện đến. Văn Lương, anh của Văn Đống, thật ra trong lúc làm tang lễ cho ông nội đã xin nghỉ để về nhà, rồi từ đó biến mất, không quay lại Tây Bắc nữa. Hắn cứ trốn trong nhà, không ra ngoài. Hàng xóm của họ ai cũng nghĩ là người nhà Văn gia đã đưa hắn về lại rồi.
Chúng tôi theo lời anh mà để ý đến bọn họ. Kết quả là bên đồn công an địa phương cử người giám sát cả ngày, cuối cùng cũng thấy Văn Lương đang đi dạo trong sân nhà, không hề rời khỏi cửa một bước. Việc này là vi phạm, đủ để bị đưa đi cải tạo lao động ở nông trường! Đồng chí Vệ, không ngờ chỉ một câu nói của anh lại giúp lật ra được sơ hở. Anh làm sao đoán được Văn Lương lại trốn ở trong nhà?”
Vệ Hạo quay đầu lại liếc nhìn Văn Thanh đang ngồi cạnh bàn, không rõ đang bận gì, rồi trực tiếp dẫn đồng chí kia ra ngoài văn phòng. Phải nửa giờ sau anh mới quay về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play