May mà quầy lễ tân nhà khách trước trụ sở công an đã xem thư giới thiệu và giấy tờ chứng minh thân phận của hai người họ, biết rõ bọn họ là ai. Cho nên cũng không giống như những người khác bị yêu cầu xuất trình giấy đăng ký kết hôn hay các loại giấy tờ linh tinh khác. 
Sau khi Vệ Hạo rời đi, nhân viên quầy lễ tân thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Văn Thanh cũng thấy hơi bất đắc dĩ. Ban đầu, mỗi lần Vệ Hạo đến phòng cô để nói chuyện, người trực quầy đều sẽ có gõ cửa hỏi thăm. Cô cảm thấy như bị giám sát vậy. Thời đại này, tiêu chuẩn đạo đức dành cho quan hệ giữa nam và nữ quả thực quá nghiêm ngặt.
Vệ Hạo chỉ đi có một ngày mà đã quay về, khiến Văn Thanh hơi ngạc nhiên: anh làm nhiệm vụ nhanh vậy sao?
Nhưng Vệ Hạo lại tỏ ra rất chán nản. Anh chỉ vào bức chân dung trên túi văn kiện có viết chữ “Lão Hổ” rồi nói:
“Vẽ chẳng khác gì quỷ. Dưới bức tranh đó, chẳng ai biết phải tìm người ra sao. Anh đã chạy qua mấy đồn công an, đến mấy phòng hộ tịch, đưa họ xem tranh, ai cũng chỉ biết lắc đầu. Bọn họ không biết phải mô tả người này thế nào. Xem ra muốn dùng bức họa này để tìm người, đúng là không khả thi.”
Văn Thanh tò mò hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play