Quần áo của Văn Thanh đã sờn rách đến mức chẳng khác nào giẻ lau, từng mảng vá chằng vá đụp. Cô cũng không tính sẽ mang chúng theo. Địa chỉ nơi cô sẽ đến ở nông thôn, hôm qua cô đã chép lại xong. Hôm nay cô định gửi trước một phần hành lý qua bưu điện. Những món cần dùng ngay thì cô sẽ để bên ngoài. Dù có không gian thần kỳ đi nữa, Văn Thanh cũng không thể đem tất cả mọi thứ bỏ vào trong đó rồi mang đi hết. Hơn nữa, cơ thể yếu ớt hiện tại của cô cũng không cho phép cô vác theo một đống hành lý xuống nông thôn.
Buổi sáng, cả nhà họ Văn đều đã ra ngoài hết: người đi làm, người đi học. Văn Lương hôm qua còn lén lấy của ông một gói thuốc lá, sáng nay đã không kìm nổi mà ra ngoài khoe khoang, chia sẻ với mấy người bạn xấu. Văn bà thì ngày nào cũng phải ra ngoài tìm người tám chuyện, chẳng ai trong số họ để tâm đến chuyện Văn Thanh đã mấy ngày nay chưa có nổi một bữa cơm tử tế.
Chỉ còn ba ngày nữa là lên đường, vậy mà chẳng ai trong nhà nhắc đến chuyện chuẩn bị hành lý cho cô. Cô không có lấy một cái chăn hay bộ quần áo nào ra hồn. Trong nhà này, cốc súc miệng chỉ có hai cái, ly để uống nước cũng không khá hơn.
Chăn thì ai cũng có của riêng mình, chỉ có chăn của Văn Thanh là vừa mỏng vừa rách. Tết vừa rồi mới qua không bao lâu, thành phố này lại nằm sát về phía Bắc, thời tiết hiện tại cũng chỉ tầm mười độ. Dù là giữa mùa đông, cô cũng chỉ có thể ngủ chung giường với Văn Diệu, hai cô gái trẻ quấn lấy nhau với hai chiếc chăn mỏng, ôm sát cơ thể để giữ chút hơi ấm mà cầm cự qua cái rét khắc nghiệt.
Chiếc áo bông hiện tại của Văn Thanh vẫn là đồ mẹ nuôi may cho cô từ hồi còn chưa tròn mười tuổi. Thời buổi này, người ta thường may quần áo rộng rãi để mặc lâu dài, khi ngắn quá thì thả lai cho dài ra. Thế nhưng dù có tính toán kiểu gì thì vài món quần áo đó cũng đã mặc đến năm năm, giờ thì không thể nào mặc nổi nữa rồi.
Tình hình của Văn Diệu cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, cô ấy suốt ngày mặc lại quần áo cũ của cô Văn Hà Hoa. Khi xuất giá, Văn Hà Hoa đã gom hết đống quần áo cũ của mình để lại cho Văn Diệu.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Văn Diệu xin được một công việc tạm thời, nhận được hai bộ đồng phục lao động, rồi lại đem quần áo cũ trước đó đưa cho Văn Thanh. Sau khi có việc làm ổn định, Văn Diệu ăn uống ở nhà ăn tập thể, không lo đói nữa. Cô ấy ngày càng tròn trịa, ngoài đồng phục ra thì những bộ đồ khác đều không mặc vừa nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT