“Cũng may là bé Nho ngoan, trong nhà lại có nhiều đồ chơi. Văn Đống thì trầm tính, biết dắt cô bé kia chơi ngoan ngoãn, không khiến tôi phải phiền lòng gì.”
Vệ Thục Trân vốn rất quý trẻ con, cũng không thấy hai đứa nhỏ này là gánh nặng gì. Trái lại, về đến nhà là liền kiên nhẫn hỏi chuyện cô bé kia:
“Con còn nhớ mình tên là gì không?”
Nhưng có lẽ bị cú sốc tâm lý quá nặng, cô bé ấy đến cả tên mình cũng không nhớ nổi, càng không biết cha mẹ là ai hay đang ở đâu.
Duy chỉ có điều giọng nói chuẩn Bắc Kinh, khiến cả nhà Văn Thanh đoán chắc con bé là người thủ đô.
Bên phía công an vẫn đang lọc thông tin, cố điều tra xem nhà ai nỡ lòng bỏ rơi con gái. Nhưng thời buổi này, con gái không được coi trọng, có khi chính gia đình cũng chẳng thèm báo án.
Tạm thời, Văn Đống vẫn gọi cô bé là “Diệu Diệu”. Cả nhà cũng quen miệng gọi theo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play