Vui nhất là lần đó còn tìm được mười mấy cây gỗ tử đàn và gỗ lê vàng nhỏ. Tuy trông chúng còn bé, nhưng cô vẫn kiên nhẫn tưới nước giếng không gian, hy vọng sau này chúng sẽ lớn nhanh “thành tài”.
Văn Thanh cũng không có ý định dùng những cây đó làm gì ghê gớm. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy lại cảm thấy rất vui mắt. Giống như cô từng trồng hơn mười cây hồng và cây tùng, chỉ mong chúng sớm kết quả để cô có thể ăn hạt thông thôi.
Vệ Hạo đang ngủ mơ màng thì hình như ngửi thấy mùi gì đó thơm lừng, lập tức cảm thấy bụng réo cồn cào. Khi anh xuống lầu, Văn Thanh hơi ngạc nhiên, cô còn chưa gọi cơm mà người này đã mò xuống rồi.
Vệ Hạo ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy Văn Thanh bận rộn dọn ra ba món mặn một món canh. Anh đột nhiên nảy ra một cảm giác rất lạ: như thể một người đàn ông đang chờ vợ mang thức ăn ra, rồi hai vợ chồng cùng nhau ăn cơm. Cảm giác đó kỳ lạ mà cũng ấm áp, trong lòng còn dâng lên một niềm vui khó tả.
Vệ Hạo còn chưa kịp hiểu vì sao mình lại có cảm xúc này thì Văn Thanh đã mang đến cho anh một chén canh gà, đặt trước mặt:
“Tôi hầm canh gà, anh nếm thử đi! Ở đây tôi không nêm nước tương đâu nhé, hành với gừng cũng không dám cho nhiều, nhưng mà không bị tanh đâu. Không tin thì anh uống thử xem!
Tay nghề nấu nướng của Văn Thanh từ trước tới giờ vẫn khiến Vệ Hạo hài lòng, món canh gà này đương nhiên cũng hợp khẩu vị anh. Chỉ có điều duy nhất là mấy món ăn trên bàn đều khá thanh đạm, không có nước tương, dầu hào, hành tỏi hay ớt cay gì cả. Thoạt nhìn có vẻ nhạt nhẽo, nhưng khi ăn vào miệng thì lại thấy mùi vị rất đậm đà và ngon miệng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play