Cô cõng một cái sọt lớn lấy vội trong nhà, đi thẳng tới hỏi một người đàn ông đang đứng dưới gốc cây to, mắt dáo dác quan sát xung quanh: “Tôi muốn tìm Hồ lão đại!”
Người đàn ông nhìn quanh một lượt, rồi lại nhìn Văn Thanh, hỏi: “Có chuyện gì?”
Văn Thanh đáp: “Bà nội tôi bị bệnh, chú thím tôi không chịu đưa tiền! Tôi muốn bán nhà!”
Người đàn ông gật đầu hỏi tiếp: “Mọi người trong nhà đều đồng ý? Có giấy tờ nhà không?”
Văn Thanh gật đầu: “Bà nội tôi nói cứ thương lượng giá trước, rồi bà sẽ đưa giấy tờ nhà.”
Người đàn ông lại gật đầu, rồi dẫn cô rời khỏi con hẻm nhỏ, đi về khu dành cho người nhà bệnh nhân. Vòng qua khu bệnh viện, họ lại rẽ vào một con hẻm khác. Lúc này người đàn ông mới dẫn Văn Thanh vào một căn nhà nhỏ có sân.
Anh ta đi vào trước, còn Văn Thanh thì đứng ngoài cửa, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng. May mà không bao lâu sau, anh ta đã quay lại, vừa dẫn cô vào trong vừa nói: “Hồ lão đại bằng lòng giúp. Nhớ kỹ một điều, nhà ở đâu, bán bao nhiêu tiền thì nói rõ ràng, nhưng đừng nói năng linh tinh!”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Văn Thanh chỉ biết người đứng đầu chợ đen tên họ Hồ, chưa từng gặp mặt. Văn Lương thì thường xuyên lui tới, trong nhà có món gì đáng giá đều bị hắn bán ở đây. Số tiền kiếm được đều tiêu xài với đám bạn nhậu. Sau này, hắn còn khoác lác với các em gái trong nhà rằng Hồ lão đại muốn nhận hắn làm đàn em. Tiếc rằng người nhà quản lý chặt, hắn chưa bao giờ dám tới đây một mình.
Văn Thanh nhìn thấy Hồ lão đại thì có hơi ngơ ngác — người mà Văn Lương miêu tả là vạm vỡ, rắn rỏi, thực tế lại là một ông chú nhỏ thó. Trong lòng cô thầm nghĩ, xem ra Văn Lương đúng là ba hoa chích chòe.
Hồ lão đại thấy Văn Thanh chưa nói gì, cũng không vội lên tiếng, cứ để cô quan sát mình, miệng còn lẩm bẩm điều gì đó.
Đợi đến khi Văn Thanh bình tĩnh lại, ông mới lên tiếng: “Thấy tôi không giống Hồ lão đại sao? Lão đại thì phải trông như thế nào? Hả?”
Lúc này Văn Thanh mới ý thức được là tiếng lẩm bẩm của mình nãy giờ bị ông nghe thấy, vội vàng giải thích: “Bên ngoài người ta nói ông rất nghĩa khí, có thể giúp người giải quyết chuyện khó khăn! Bà nội tôi cứ tưởng ông là một người to cao, trẻ trung. Khi kể cho tôi nghe cũng nói là tìm người như vậy.”
Hồ lão đại cười, cũng trêu chọc Văn Thanh: “Chẳng lẽ người lớn tuổi thì không thể nghĩa khí? Không thể giúp cô sao?”