Rau củ và ngũ cốc có thể thu hoạch bằng ý niệm. Còn phần dược liệu phía bên kia, Văn Thanh tạm thời không định thu hoạch vì càng để lâu sẽ càng tốt, sau này thu rồi gieo lại cũng chưa muộn. Lần này cô không tưới nước giếng nữa vì dạo này không có thời gian vào không gian, nên cứ để cây mọc từ từ.
Hiện giờ cô chuẩn bị lên núi xem thử tình hình, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy hình như có một công trình lạ trên sườn núi. Văn Thanh lập tức chạy đến để nhìn cho rõ. Càng đến gần, cô càng kích động. Đó là một tòa nhà cao 33 tầng, có thêm hai tầng hầm để xe, từ tầng bốn trở xuống là khu kho hàng. Phía trên đều là văn phòng của các công ty hoạt động trên mạng, công ty của cô nằm ở tầng 10.
Thang máy không hoạt động, Văn Thanh thở hồng hộc chạy bộ lên, trong lòng có chút thấp thỏm bất an, đẩy cửa lớn phòng livestream ra. May mắn không có thi thể, không có vết máu, cũng không có ai khác. Toàn bộ phòng phát sóng đều là thiết bị cô dùng để livestream, cả đạo cụ mỗi ngày vẫn còn nguyên. Thậm chí trong phòng nghỉ, quần áo và giày dép, đồ ăn vặt cô chuẩn bị mỗi ngày cũng vẫn còn đó.
Tòa nhà cao tầng này yên tĩnh đến mức quỷ dị, không có một bóng người. Văn Thanh còn tìm thấy rất nhiều hàng mẫu trong kho hàng của công ty livestream. Cảm giác như thời gian ở đây ngưng đọng. Dù không có điện, không thể mở máy tính, nhưng trong tủ lạnh văn phòng vẫn còn nguyên bánh kem và kem lạnh — là quà của ông chủ mua để mừng lần đầu cô livestream trở lại.
Lầu trên lầu dưới, Văn Thanh đều chưa đi xem kỹ, lúc này cô còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Không thể chậm trễ, dù trong lòng có phần kích động, Văn Thanh vẫn biết chuyện nào nên làm trước. Nếu hôm nay không giải quyết ổn thỏa, sau này chưa chắc cô còn cơ hội ra ngoài.
Văn Thanh rời khỏi không gian, lập tức đi về phía gần ga tàu hỏa. Dọc đường, cô ghé vào nhà vệ sinh công cộng để cải trang. Trước tiên, cô dùng dung dịch hóa trang bôi kín mặt. Trong dung dịch có chứa một loại phấn than đen cực mịn, làn da lập tức trở nên ngăm đen. Cô vẽ chân mày thật đậm, mang giày độn đế. Văn Thanh lấy ra một bộ quần áo của Văn Lương, biến mình thành một cậu thanh niên. Điều duy nhất còn thiếu là thân hình cô thật sự không cao lớn, dù đội tóc giả lên thì vẫn giống như một cậu trai tuổi vị thành niên.
Gần ga tàu hỏa có một con hẻm nhỏ có chợ đen, phía bên kia là bệnh viện thị xã. Nơi này gần như ai cũng biết đến cái chợ đen nửa công khai này. Những người làm ăn ở đây dường như có chút thế lực trong thành phố, ít nhất theo Văn Thanh biết, chưa từng có ai tới gây rắc rối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT