Tuy vậy, tâm trí anh lại không hề đặt vào buổi biểu diễn văn nghệ kia. Anh vốn không quá hứng thú với những tiết mục như thế này, phần nhiều là do cô ruột anh cũng làm trong đoàn văn công, nên từ nhỏ đã xem nhiều đến mức ngán ngẩm.
Anh và Vương Thành Tài hồi còn bé cũng từng theo cô đến đoàn văn công, lui tới quen thuộc như ở nhà. Sau này lớn lên, hai anh em không còn đi nữa, phần vì cả hai đều trưởng thành, phần vì... hoàn cảnh lúc đó không còn cho phép.
Lúc còn thiếu niên, hai anh em bị các cô gái trong đoàn đuổi theo, ban đầu là muốn sờ thử khuôn mặt non nớt, sau lại thành đuổi theo để tặng thư tình.
Đoàn văn công khi ấy, diễn viên mới phần lớn chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Vệ Hạo mới mười ba, mười bốn tuổi đã cao đến hơn mét bảy. Khi đó, gương mặt anh vẫn còn mang nét trẻ con, chưa thực sự trưởng thành, nhưng lại phơi phới sức sống của tuổi dậy thì.
Tuy đoàn văn công cũng có không ít nam diễn viên, nhưng chỉ cần Vệ Hạo xuất hiện, lập tức có thể áp đảo tất cả. Càng đáng thương hơn là Vương Thành Tài khi đứng cạnh đối lập càng thêm rõ ràng. Vương Thành Tài mãi đến mười sáu tuổi mới cao xấp xỉ mét bảy, mặt đầy mụn, giọng nói lại còn the thé như vịt đực vỡ tiếng.
Vệ Hạo liếc nhìn Vương Thành Tài đang ngồi không xa, bất giác nhớ lại chuyện năm xưa: một lần, có nữ sinh thầm yêu anh, đã viết một bức thư tình đưa nhờ Vương Thành Tài chuyển hộ.
Cậu ta khi đó mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch, còn tưởng người ta viết cho mình. Nào ngờ cô gái chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Anh có thể giúp em đưa cho anh họ của anh không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play