Cô gái kia, chẳng phải trước đây trong ấn tượng anh vẫn là cô bé gầy gò, yếu ớt đó sao? Vậy mà giờ đã cao gần mét sáu tám, vóc dáng bắt đầu có đường cong, đến mức bộ đồng phục màu xanh bộ đội kia cũng không giấu nổi.
Lần đầu tiên, Vệ Hạo nghiêm túc nhìn diện mạo Văn Thanh, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết, đôi mày cong cong như lá liễu, môi hồng nhỏ nhắn, ánh mắt long lanh rạng rỡ. Trong số các diễn viên múa trên sân khấu, không ai có thể so được với cô về nhan sắc.
Cô đứng trên sân khấu, biểu diễn đầy cảm xúc. Vệ Hạo nhìn mà trong lòng rộn ràng, thầm nghĩ: không ai có giọng hát hay bằng cô cả!
Ngay cả khi tiết mục sau đó là bài hợp xướng “Hát vang Tổ quốc” do cả đoàn cùng trình bày, giọng hát của Văn Thanh vẫn nổi bật, rõ ràng truyền đến tai anh.
Những tiết mục sau đó, Vệ Hạo gần như không còn chú ý. Suốt buổi tối, trong đầu anh chỉ hiện lên gương mặt của Văn Thanh. Anh cứ có cảm giác cô đang nhìn anh cười duyên, vừa ngọt ngào, vừa xinh đẹp.
Ông nội Vệ lại lần nữa chọc nhẹ vào người cháu trai, nhưng lần này phát hiện Vệ Hạo đang ngẩn ngơ như bị hớp hồn. Ông nghi hoặc hỏi:
“Không phải con bé Thiến Thiến gì đó bị trật chân rồi sao? Sao vẫn lên sân khấu được?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT