“Cậu nói mấy lời kiểu đó không sợ tổn phúc à? Nhớ kỹ, đừng có ăn nói linh tinh ở chỗ này! Cô ấy vẫn là một đứa trẻ đấy!”
Trần Cường gật đầu liên tục, đáp:
“Biết rồi, biết rồi, tôi chỉ nói chơi với anh thôi mà. Nhưng mà cũng sắp rồi đấy chứ, hồi mẹ tôi gả cho ba tôi cũng mới có mười lăm mười sáu tuổi à nha!”
Vệ Hạo nghe vậy lại thấy ngứa tai, trong lòng càng không thoải mái hơn, nhưng đã sắp đến nơi cha anh ở, nên anh cũng không tiếp tục đào sâu cái cảm giác ấy nữa.
Vệ Thần ăn xong một bữa sủi cảo Vệ Hạo nấu, vừa vỗ bụng vừa khen lấy khen để:
“Thật sự là ngon quá đi mất! Ngày mai sắp xếp cho người của con đi theo họ lên núi săn bắn, đem thêm ít con mồi cho cô bé kia. Nếu rảnh thì cha cũng muốn sang ăn ké một bữa nữa! Đồ ăn ở nhà ăn thật sự không nuốt nổi!”
Vệ Hạo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT